Lúc Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch chuẩn bị cung yến, Tần Phong Liệt và Tần Vân Y ngồi ở trong phòng.
“Hoa Hướng Vãn dám nhận cục diện rối rắm của Ôn Dung, sợ là đầu óc không tỉnh táo rồi.”
Tần Phong Liệt nâng cái ly, sắc mặt lạnh nhạt: “Châu chấu sau thu[*], ỷ vào thể diện của Ma Chủ và Ôn Thiếu Thanh kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, nghiền chết nàng, ta còn cảm thấy lãng phí thời gian.
Nếu nhất định cứ muốn nhảy nhót đến trước mặt chúng ta, vậy đêm nay giết nàng là được.”
[*] Châu chấu sau thu, không nhảy được mấy ngày: Ý chỉ sau thu không khí chuyển lạnh, châu chấu sẽ bị lạnh chết.
Mở rộng nghĩa để mô tả ai đó hoặc điều gì đó giãy giụa trước khi chết, với ý nghĩa xấu.
“Nhưng Tạ Trường Tịch vẫn luôn bảo vệ nàng.” Tần Vân Y đứng ở một bên, khẽ nhíu mày: “Sợ không dễ xuống tay lắm.”
“Vậy tách người ra.” Tần Phong Liệt nâng mi: “Chút chuyện này mà không biết làm à?”
“Nhưng nếu nàng ấy chết, Tạ Trường Tịch và Ma Chủ...”
“Ma Chủ ốc còn không mang nổi mình ốc, về phần Tạ Trường Tịch...” Tần Phong Liệt cười một tiếng: “Hắn thật có thể vừa ý Hoa Hướng Vãn à? Chẳng qua là muốn đến Tây Cảnh tra tung tích của Vực Linh, ngụy trang mà thôi.
Giết Hoa Hướng Vãn, cho hắn một hung thủ, chuyện này coi như xong rồi.”
“Vậy nếu đêm nay động thủ, phái ai đi đây?”
Tần Vân Y nhíu mày.
Tuy rằng Kim Đan của Hoa Hướng Vãn đã vỡ một nửa, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần, tu sĩ bình thường sợ là rất khó giết được nàng.
Nếu giết nàng mà tốn quá nhiều thời gian, Tạ Trường Tịch chạy đến thì sẽ phiền toái.
Cho nên lần này cần phải phái ra một cao thủ, hơn nữa nhất định phải là cao thủ bị vứt bỏ để Tạ Trường Tịch giết đền tội.
Trong lòng Tần Vân Y nhất thời chưa chọn được người thích hợp, Tần Phong Liệt có chút kỳ quái, khẽ nhíu mày: “Con choáng váng à? Trừ Minh Hoặc ra thì còn ai nữa? Chẳng lẽ muốn phái người trong Minh Loan Cung nhà ta đi?”
Tần Vân Y sửng sốt, theo bản năng nói: “Nhưng hiện tại hắn ta còn bị kiếm khí của Tạ Trường Tịch tra tấn...”
“Vậy con không biết giúp hắn ta à?” Tần Phong Liệt bắt đầu có phần không kiên nhẫn: “Con tu hỗn độn đại pháp, hút tu vi, kiếm ý của người khác là việc con am hiểu nhất.
Độ kiếm khí của Tạ Trường Tịch sang trên người của con để con ăn, đối với việc tu hành của con còn có chỗ lợi.
Con hút kiếm khí lên người mình, đêm nay để Minh Hoặc đi, nói cho hắn ta, chỉ cần hắn ta giết Hoa Hướng Vãn, điều kiện gì chúng ta cũng có thể cho.”
Dù sao đều sẽ không cần thực hiện.
Tần Vân Y nghe vậy, động tác hơi dừng lại, một lát sau, nàng ta hơi cụp mi, cung kính nói: “Vâng.”
Chung quy chỉ là một con chó, có cái gì mà phải tiếc.
“Mau đi làm đi.”
Tần Phong Liệt vẫy vẫy tay: “Trước khi cung yến, phải chuẩn bị thỏa đáng.”
Tần Vân Y đồng ý, hành lễ cáo lui.
Nàng ta trở về phòng, gọi người tới.
Sau khi dặn dò chuyện phải làm tối nay thì tắm gội đơn giản, tiếp đó đi tìm Minh Hoặc.
Vừa vào phòng, mùi thuốc ập vào mặt, Minh Hoặc ngồi ở trong bồn tắm chứa đầy thuốc, thở hổn hển ngước mắt.
Tần Vân Y chậm rãi đi vào, vẫy vẫy tay với đám người trong phòng, bọn họ hành lễ, yên lặng theo thứ tự ra ngoài, khép cửa lại.
Minh Hoặc thở hổn hển, dường như đang chịu sự đau đớn cực lớn, nhưng ánh mắt hắn ta đặt hết trên người Tần Vân Y, không hề dịch đi bất cứ đâu, trong mắt dường như chỉ có một mình nàng ta.
Tần Vân Y chậm rãi ngồi vào ghế trên, giơ tay chống đầu, để mặc mái tóc đen từ trên ghế như thác nước rũ xuống.
Nàng ta có một gương mặt tao nhã từ bi, mặc váy dài trắng thuần, cảm giác như Thần Phật trên Thần đàn ở trong cung, Minh Hoặc lẳng lặng nhìn nàng ta, nghe nàng ta cười khẽ hỏi: “Đau à?”
Nói xong, không đợi Minh Hoặc mở miệng, Tần Vân Y đã thay hắn ta trả lời: “Kiếm ý của Vấn Tâm Kiếm cực kỳ bá đạo, là thiên địch với Vực Ma, ngươi nhất định rất đau.”
“Chủ tử hỏi như vậy,” Minh Hoặc khàn khàn lên tiếng: “Minh Hoặc không đau nữa.”
Nghe được lời này, Tần Vân Y cười khẽ nói: “Vậy mà dám mời Vực Ma bám vào người, biết kết cục không hả?”
“Biết!” Minh Hoặc gian nan mở miệng: “Dần dần đánh mất thần trí, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho Vực Linh.”
“Vậy ngươi còn dám?” Ánh mắt Tần Vân Y lạnh lùng: “Tây Cảnh có nhiều tu sĩ như vậy, trừ khi có đại thù khó báo, hoặc là cầu đường sống trong chỗ chết, bằng không ai sẽ chủ động mời Vực Ma ký sinh hả? Ngươi điên rồi à?”
“Ta muốn thắng.”
“Không phải ta đã nói cho ngươi biết để ngươi đi rồi à?!” Tần Vân Y quát chói tai: “Không muốn chết ở trong tay Ôn Dung thì không biết chạy à?”
“Ta muốn thắng.”
Minh Hoặc lặp lại, hắn ta lẳng lặng nhìn Tần Vân Y: “Không phải ta sợ chết, là ta muốn thắng.”
Nghe được lời này, Tần Vân Y sửng sốt, sau đó nàng ta nhớ tới, là nàng ta hứa hẹn, nếu Minh Hoặc có thể thắng, nàng ta sẽ cho hắn ta một nguyện vọng.
Chẳng qua nàng ta không nghĩ tới, hắn ta sẽ dùng cách nào để thắng.
Hiểu ra suy nghĩ của hắn ta, Tần Vân Y cười nhạo nói: “Ngươi là đến đòi nợ ta à?”
Minh Hoặc không nói lời nào.
Tần Vân Y vô thức vuốt móng tay, nhìn thanh niên trước mặt, hờ hững nói: “Nói đi, muốn cái gì?”
Thanh niên không nói, hắn ta từ thau tắm đứng dậy.
Cả người hắn ta đang run lên, rõ ràng cực kỳ đau đớn, lại vẫn chống người từ bồn tắm ra, chân trần dẫm lên trên mặt thảm mềm mại, từng bước một đi về phía nàng ta.
Hắn ta rất cao lớn, hoàn toàn khác với cậu bé gầy yếu mà lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy năm đó kia.
Nàng ta nhìn hắn, cảm giác vẫn giống hài tử năm đó bò đến trước mặt nàng ta.
Khi đó hắn ta bị người trong cung bắt nạt đánh đập, ném vào trong vũng bùn.
Phát hiện nàng ta đi qua, hắn ta liều chết bò về phía nàng ta, dùng đôi tay dơ bẩn kia cầm váy nàng ta, run rẩy lên tiếng: “Cứu ta.”
Khi đó hắn ta hứa hẹn với nàng ta: “Cầu nàng cứu ta, ngày sau, mạng của ta chính là của nàng.”
Nàng ta không có hứng thú với mạng của hắn, chẳng qua mới thua Hoa Hướng Vãn nên muốn tìm một người có thể thử kiếm chiêu của mình.
Vì thế nàng ta dịch ánh mắt sang, nhìn hắn ta một cái.
Nàng ta xuất thân danh giá, cho dù chỉ mới mười mấy tuổi, cũng có thể liếc mắt một cái là nhìn ra tư chất đối phương.
Người trên mặt đất tư chất không tồi, nàng ta bèn lên tiếng: “Được, vậy về sau, ngươi để cho ta thử kiếm.”
Chỉ tiện tay cứu một lần, không nghĩ tới, hắn ta thật sự trung thành tận tâm hầu hạ nàng ta nhiều năm như vậy.
Bên người không có một ai có thể dưới tình huống có tư chất tốt tới vậy mà vẫn ngoan ngoãn phục tùng, tuyệt đối thần phục nàng ta giống hắn ta.
Nàng ta lẳng lặng nhìn hắn đi đến trước người mình, quỳ gối trước mặt nàng ta.
Hắn ta ngẩng đầu, trên khuôn mặt vẽ hoa văn phức tạp, hiện ra một loại biểu tình si mê, nhìn lên nàng ta.
“Muốn cái gì?”
Tần Vân Y lạnh nhạt hỏi.
Minh Hoặc không nói chuyện, hắn ta chỉ nhìn nàng ta, sau đó cụp mi nhìn xuống, đôi tay run rẩy, đặt ở trên một mu bàn chân mà nàng ta đang nhếch lên kia.
Tần Vân Y sửng sốt, Minh Hoặc vu0t ve mu bàn chân nàng ta, một tay gỡ xuống giày vớ của nàng ta, một tay đưa vào làn váy nàng ta, vu0t ve theo cẳng chân hướng lên trên.
Hắn ta ngửa đầu nhìn, chờ mệnh lệnh của nàng ta.
Tần Vân Y ngơ ngác nhìn hắn ta, lại nghe Minh Hoặc khàn khàn nói: “Chủ tử, được chứ?”
“Ngươi...”
Tần Vân Y đột nhiên phản ứng lại, nàng ta muốn rụt lại theo bản năng, Minh Hoặc lại nắm lấy chân nàng ta.
Hắn ta thành kính cúi đầu, hôn lên chân ngọc trơn bóng.
“Chủ tử, nàng đã đồng ý với ta.”
Hắn ta thở hổn hển: “Ta thắng rồi.”
“Minh Hoặc...”
“Ta không sống được bao lâu, ta biết.” Hắn ta hôn chân nàng ta, một đường hôn lên trên.
“Ta có thể làm tất cả mọi chuyện, ta có thể vì chủ tử đi tìm chết, ta có thể làm được hết, ta chỉ có nguyện vọng này.”
Nghe lời này, Tần Vân Y cười lạnh: “Nếu ngươi muốn nữ nhân, nói sớm với ta là được.”
Minh Hoặc dừng động tác, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Tần Vân Y: “Ta chỉ cần chủ tử.”
“Cho dù muốn mạng ngươi?”
Tần Vân Y cúi xuống, nhìn chằm chằm hắn ta: “Không sợ chết à?”
“Chủ tử muốn ta làm cái gì?”
Minh Hoặc dò hỏi, Tần Vân Y không nói lời nào.
Nàng ta nhìn vào mắt người trước mặt, nhìn hắn hoàn toàn không có chút lùi bước, qua lúc lâu, nàng ta mới nói: “Ta thay ngươi rút kiếm khí, cung yến đêm nay, ngươi giết Hoa Hướng Vãn, Tạ Trường Tịch sẽ giết ngươi.”
“Được.”
Minh Hoặc không chút do dự, Tần Vân Y không nhịn được lại nhắc nhở một lần: “Ngươi sẽ chết.”
“Ta biết.”
Hai người giằng co.
Minh Hoặc suy nghĩ, có vài phần lo lắng: “Ta chỉ tiếc nuối, ta chết rồi, sau này không thể ra sức cho chủ tử.”
Tần Vân Y không nói lời nào, nàng ta không nhịn được nắm chặt tay.
Qua hồi lâu, nàng ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“Nếu ngươi vội vàng muốn tìm chết như thế, vậy đi tìm chết đi.”
Nói xong, nàng ta thong thả mở mắt, hoàn toàn thay đổi thái độ, lười biếng dựa vào lưng ghế, cả người thả lỏng.
Hơi thở Minh Hoặc nặng nề, ngón chân như bạch ngọc của Tần Vân Y nâng cằm hắn ta, nhìn kỹ hắn: “Biết hầu hạ người không?”
Cả người Minh Hoặc đều run lên.
Hắn ta cúi đầu, khàn khàn đáp lại: “Nguyện vì chủ của ta cống hiến sức lực.”
Hai người dây dưa đến đêm, chờ khi xong việc, nàng ta ngồi ở trên người hắn ta, ôm chặt hắn ta.
Hai người thở hổn hển, cảm nhận tiếng tim đập, độ ấm của đối phương.
Tần Vân Y có chút hoảng hốt, Minh Hoặc thấp giọng nhắc nhở: “Chủ tử, nàng quên lấy kiếm khí cho ta.”
Tần Vân Y không nói chuyện, nàng ta chỉ ôm hắn.
Kiếm ý của Vấn Tâm Kiếm có thể chém giết Vực Ma, nếu nàng ta giữ lại, mười lăm ngày sau, Minh Hoặc còn có một đường ra.
Nếu nàng ta lấy ra, rất có ích lợi với tu vi của mình, mà đêm nay Minh Hoặc giết Hoa Hướng Vãn cũng càng có phần nắm chắc.
Chẳng qua ngày sau hắn ta nhất định sẽ bị Vực Ma cắn nuốt, trở thành chất dinh dưỡng cho Vực Linh.
Hắn ta sẽ chết.
Cho dù là trở thành chất dinh dưỡng cho Vực Linh, hay là để Tạ Trường Tịch báo thù cho Hoa Hướng Vãn, hắn ta đều nhất định phải chết.
Tần Phong Liệt sẽ không sẵn lòng phái bất kỳ một vị cao thủ nào của Minh Loan Cung đi giết Hoa Hướng Vãn, bởi vì trừ Minh Hoặc ra, cao thủ khác của Minh Loan Cung, đều là tu sĩ từng bước một bò lên.
Bọn họ căn cơ thâm hậu, tu vi mạnh hơn, Tần Phong Liệt càng không nỡ bỏ.
Nên bắt nàng ta bỏ.
Nhưng dựa vào cái gì?
Đây là con chó nàng ta nuôi, hắn ta chết, nàng ta đi đâu để tìm một con chó Độ Kiếp Kỳ nghe lời như vậy?
Hơn nữa, chó nàng ta nuôi, dựa vào cái gì phải để người khác quyết định sinh tử?
Tạ Trường Tịch không thể, Tần Phong Liệt không thể, không ai có thể cả!
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, nàng ta quyết định.
“Ta không lấy kiếm khí.”
Tần Vân Y cúi đầu, nhéo cằm Minh Hoặc, buộc hắn ta ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Ngươi nhịn một chút, mang theo kiếm khí, giết Hoa Hướng Vãn.”
Minh Hoặc mờ mịt nhìn nàng ta.
Tần Vân Y giơ tay, trong túi Càn Khôn bên cạnh bay ra một quyển trục truyền tống, nàng đưa vào trong tay Minh Hoặc: “Giết Hoa Hướng Vãn, nếu kịp thì móc Nguyên Anh của nàng ra ăn, sau đó lập tức đi luôn.
Nhịn mười lăm ngày, Vực Ma trong thân thể ngươi sẽ rút ra, ngươi sẽ tự do.”
“Sau đó thì sao?”
“Trốn, trước khi Tạ Trường Tịch rời khỏi Tây Cảnh, đừng xuất hiện.”
“Đi nơi nào?”
“Nơi nào cũng được,” Tần Vân Y nhìn hắn ta: “Sống là được.”
Minh Hoặc không nói chuyện, hắn ta lẳng lặng nhìn Tần Vân Y.
Trong một chớp mắt, hắn ta như hiểu ra gì đó, chậm rãi cười rộ lên.
“Chủ tử!” Hắn ta nhìn lên nàng ta, trong ánh mắt mang theo vài phần mong đợi: “Vậy nếu ta còn sống, nàng có thể lại hứa cho ta một tâm nguyện không?”
“Cái gì?”
Ánh mắt Tần Vân Y lạnh băng.
Minh Hoặc nhìn nàng ta, nghiêm túc mở miệng: “Ta muốn cưới nàng.”
Hắn ta sinh ra trong lầy lội, sinh ra ti tiện.
Nàng ta cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
Lời này trước nay hắn ta đến nghĩ cũng không dám nghĩ, càng đừng bảo là nói ra.
Tần Vân Y nhìn hắn ta chằm chằm, lúc lâu sau, nàng ta đột nhiên giơ tay, hung hăng tát lên trên mặt hắn ta.
Nhưng mà nàng ta cũng không từ chối, chỉ nói: “Cút.”
Minh Hoặc cười thành tiếng.
Tần Vân Y đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hai người cùng nhau rửa sạch thân thể, Minh Hoặc chịu đựng đau đớn, hầu hạ nàng ta mặc quần áo vào.
Động tác của hắn ta rất dịu dàng, trong đôi mắt luôn lạnh băng lần đầu lộ ra vẻ dịu dàng như vậy.
Bọn họ giống như một đôi vợ chồng mới cưới, hắn ta dịu dàng nhìn chăm chú vào thê tử là nàng ta, giúp nàng ta mặc quần áo, chải mái tóc dài, sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cây trâm ngọc, nhẹ nhàng c4m vào mái tóc nàng ta.
“Thứ gì đây?”
Tần Vân Y lạnh mặt, trong giọng nói đều là ghét bỏ.
“Trâm ngọc lan, ta tự tay làm.” Minh Hoặc điều chỉnh vị trí trâm ngọc, ngẩng đầu nhìn về phía gương đồng: “Đẹp không?”
“Lãng phí thời gian.”
Tần Vân Y đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Trước khi nàng ta tìm Minh Hoặc, đã chuẩn bị xong tất cả chuyện đêm nay.
Trong Ma cung đã sớm sắp xếp người Minh Loan Cung, trong yến hội nàng ta sẽ cho người dẫn Hoa Hướng Vãn đi ra, Minh Hoặc chờ trước ở thiên điện, Tần Phong Liệt sẽ bố trí trận pháp ngăn cách cảm nhận của Tạ Trường Tịch, tuy rằng chưa chắc đã hữu hiệu.
Nếu thuận lợi thì thậm chí hắn ta có thể lấy đi hạt châu linh khí của Hoa Hướng Vãn, như vậy, Hoa Hướng Vãn càng là một phế nhân.
Tần Vân Y nghĩ đến sắp xếp tối nay, dẫn Minh Hoặc đi lên hành lang dài ở cung điện, đi một đoạn thì có một cung nữ tiến lên, hành lễ với nàng ta, thấp giọng nói: “Thiếu chủ.”
“Đưa người tới thiên điện chờ.”
Tần Vân Y chỉ Minh Hoặc một cái: “Tất cả nghe hắn sắp xếp.”
“Vâng.”
Cung nữ thấp giọng trả