Nghe lời này, Tạ Trường Tịch hơi cụp mi.
Quả nhiên nàng khác với thời niên thiếu.
Năm đó Hoa Hướng Vãn 18 tuổi, hận không thể để trong mắt ý trung nhân của nàng chỉ có một mình mình, trong lòng cũng chỉ chứa nàng, không một chút do dự.
Nhưng hiện tại nàng lại hy vọng người nàng yêu thương như diều hâu, bay lượn phía chân trời, cho dù cách nàng rất xa, nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Chàng nhìn nữ tử trước mặt, cảm nhận được năm tháng để lại dấu vết trên người nàng đã làm nở rộ thứ mị lực động lòng người.
Hoa Hướng Vãn thấy chàng không nói lời nào thì chủ động kéo tay chàng, vui vẻ nói: “Đi, chúng ta đi xem Tuế Văn.”
Thấy Hoa Hướng Vãn kiên trì, Tạ Trường Tịch không từ chối nữa.
Đối với chàng mà nói, phải rạch ròi quan hệ, không có liên quan gì là tốt nhất, nhưng nếu nhất thiết phải có dây dưa, vậy chàng cũng không kháng cự.
Đệ tử Thiên Kiếm Tông ở phút cuối cùng dốc toàn bộ lực lượng, nhưng thật ra không phải chịu đại thương gì.
Khi Hoa Hướng Vãn dẫn Tạ Trường Tịch đi đến cửa sổ thì nghe thấy Tuế Văn đang dùng ngọc bài truyền âm khoe khoang với những đệ tử Thiên Kiếm Tông khác, nói mình ở trên chiến trường oai hùng thế nào, Trường Sinh ở bên cạnh ôm túi hạt dưa, mặt đầy khinh thường cùng những đệ tử khác mắt đi mày lại khinh bỉ hắn.
Một đám đệ tử ríu rít, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Hoa Hướng Vãn đứng ở cửa, không lập tức đi vào, ho nhẹ vài tiếng, định nhắc nhở, mọi người quay đầu lại, thấy Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch, đôi mắt sáng lên: “Thượng quân! Sư tổ mẫu!”
Vừa nghe xưng hô “Sư tổ mẫu” này, Hoa Hướng Vãn không kìm được nhìn Tạ Trường Tịch.
Sắc mặt Tạ Trường Tịch vững vàng, chỉ nói: “Đừng gọi ta là Thượng quân nữa, hiện giờ ta chỉ là Thiếu quân của Hợp Hoan Cung thôi.”
“Hả?”
Mọi người rõ ràng không biết tin này, Tuế Văn gãi gãi đầu, mờ mịt: “Vậy...!Chưởng môn không có nói với đệ tử.”
Lời này làm Tạ Trường Tịch hơi bất ngờ, chàng khẽ nhíu mày, chỉ hỏi: “Chưởng môn?”
“Đúng vậy!” Tuế Văn đầy mờ mịt: “Ngày hôm trước lúc Hợp Hoan Cung bị vây, người không hạ lệnh, chúng ta vốn đang sốt ruột, Chưởng môn đột nhiên truyền âm tới, để chúng ta giúp đỡ Thượng quân bảo vệ Hợp Hoan Cung.”
Tạ Trường Tịch nghe những lời này, sắc mặt khẽ động.
Mọi người lẳng lặng nhìn Tạ Trường Tịch, nghi hoặc hỏi: “Thượng quân?”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng, qua lúc lâu, chàng chỉ gật gật đầu.
Hoa Hướng Vãn thấy chàng không hỏi gì nhiều, bèn chủ động giúp chàng xem xét tình hình các vị đệ tử.
Tất cả mọi người đều như chưa từng thấy cảnh tượng chàng nhập Ma, không khác gì trước kia cả.
Xác nhận đệ tử không có việc gì xong, Hoa Hướng Vãn cùng Tạ Trường Tịch rời đi.
Hai người đi ở trên hành lang dài, Hoa Hướng Vãn kéo tay chàng, vui vẻ nói: “Chàng thấy chưa, chàng đoán sai rồi đúng không? Những đệ tử này căn bản không ngại, chàng vĩnh viễn là Thượng quân trong lòng bọn họ.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chàng đi ở trên đường, Hoa Hướng Vãn kéo tay chàng, âm thanh mềm nhẹ: “Bọn họ đều kính ngưỡng chàng, kính yêu chàng, Chưởng môn của chàng, Côn Hư Tử, bọn họ cũng đều để ý chàng...”
“Vì sao nói những thứ này với ta?”
Tạ Trường Tịch dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, trong mắt Tạ Trường Tịch lại sáng tỏ: “Nàng sợ ta nhập Ma à?”
Hoa Hướng Vãn không lập tức lên tiếng, nàng bình tĩnh trong chốc lát, cười cười.
“Ta là sợ, gió tuyết Tử Sinh Giới hai trăm năm quá lạnh,” Nàng giơ tay vén tóc của mình ra sau tai, giọng rất nhẹ: “khiến lòng chàng rét lạnh.”
Thời niên thiếu, chàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ cái gì đã phải chịu nỗi đau mất đi tất cả người thân, rồi sau đó vào Tử Sinh Giới, làm bạn với giết chóc và Tuyệt Tình Đan vượt qua hai trăm năm.
Trời cao thậm chí không cho chàng có cơ hội hiểu thế giới này, đã sớm cắt đứt nó.
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chàng lẳng lặng nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn thấy chàng lâu không lên tiếng, nhướn mày hỏi: “Ta nói chân thành như vậy, chàng không có chút cảm động nào à?”
“Vậy còn nàng?”
Tạ Trường Tịch chỉ hỏi, Hoa Hướng Vãn sửng sốt, lại nghe Tạ Trường Tịch hỏi tiếp: “Vậy hai trăm năm này, nàng không oán hận à?”
Người bình thường nếu trải qua những việc như nàng thì sớm đã trở nên cực đoan hẹp hòi, nhưng nàng lại vẫn luôn tỉnh táo, chưa từng giận chó đánh mèo chàng, chưa từng oán hận chàng, phân rõ tất cả thị phi, có thù báo thù có oán báo oán.
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, nhẹ giọng cười: “Ta khác với chàng, ta có người ở bên.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía đình viện, ánh mắt ôn hòa: “Ta một đường đi đến đây, tuy rằng gặp rất nhiều người và chuyện không tốt, nhưng Vân Thường ở bên ta, Tiết Tử Đan ở bên ta, còn có sư phụ, Trưởng lão...!Ta không lẻ loi một mình.
Mà trên đời này, việc đáng sợ nhất,” Hoa Hướng Vãn quay đầu, ở dưới ánh đèn ngẩng đầu nhìn chàng, ngọn đèn dầu phản chiếu trong mắt nàng, giọng nàng rất nhẹ: “là lẻ loi một mình.”
Lời này vừa ra, Tạ Trường Tịch đột nhiên lại hiểu vài phần vì sao nàng cảm thấy Tử Sinh Giới không tốt.
Chàng cụp mi, tỉ mỉ nghĩ lại, Hoa Hướng Vãn thấy cảm xúc của chàng không cao, bèn chủ động kéo chàng, vui vẻ nói: “Đi thôi, muốn nói chuyện thì về phòng rồi nói chuyện, đừng đứng ngẩn ngơ ở chỗ này.”
Tạ Trường Tịch để nàng kéo trở về phòng, dọc đường không hé răng nửa lời.
Chàng giữ yên lặng, Hoa Hướng Vãn cũng hoàn toàn không để ý.
Mãi đến khi hai người nằm lên trên giường, Tạ Trường Tịch vẫn lẳng lặng nằm, rốt cuộc Hoa Hướng Vãn mới phát hiện ra chỗ không đúng.
Nàng ngồi dậy, cúi đầu nhìn thanh niên mặc áo mỏng đang lẳng lặng nhìn màn giường, nghi hoặc nói: “Tạ Trường Tịch?”
“Hử?”
Tạ Trường Tịch nghe nàng hỏi chuyện, ánh mắt rơi xuống, lên tiếng.
Hoa Hướng Vãn nhìn dáng vẻ của chàng, thân trọng hỏi: “Chàng đang suy nghĩ gì vậy?”
Động tác Tạ Trường Tịch khựng lại, tựa như cảm thấy đề tài này không nên nói đến nhiều.
Hoa Hướng Vãn dùng ngón tay chọc chọc chàng: “Chàng...!Chàng đừng như vậy, ta sợ.”
“Ta chỉ nghĩ,” Tạ Trường Tịch cụp mi xuống: “Ai ở bên nàng, ở bên như thế nào.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn thở phào.
Nàng nằm nghiêng xuống, chống đầu, nhìn người trên giường không ngủ được.
“Chàng muốn hỏi thì hỏi thẳng là được, buồn làm gì?”
“Ta hỏi, nếu nàng không nói, ta càng không vui.
Không bằng không hỏi.” Tạ Trường Tịch nói thẳng không cố kỵ, giọng điệu bình thản, cũng không có cảm xúc oán trách gì, lại làm Hoa Hướng Vãn nghe được bỗng có chút chột dạ.
Nàng ho nhẹ một tiếng, rất hào phóng: “Chuyện ảnh hưởng người khác, ta không thể nói, nhưng những việc này thì vẫn có thể nói.”
Tạ Trường Tịch không tin lắm, chàng dời mắt nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn vội tỏ thái độ: “Không tin chàng hỏi đi.”
“Nàng với Tần Vân Thường là sao?”
“Thì chơi với nhau từ nhỏ thôi.” Hoa Hướng Vãn không chút để ý nói: “Mẫu thân của nàng ta vốn là Thánh nữ Thiên Cơ Cung.
Thiên Cơ Cung có địa vị tương đối đặc thù ở Tây Cảnh, chiêm tinh hỏi quẻ, cơ bản lánh đời không ra, nói là dưới sự quản lý của Hợp Hoan Cung nhưng giống Đạo Tông.
Thanh Lạc Cung không quản được Đạo Tông, chúng ta cũng không quản được Thiên Cơ Cung.
Nhưng mà, không quản được thì giao tình vẫn ở đó, cho nên trước khi xuất giá, mẫu thân nàng ta là bạn thân với mẫu thân ta, nhưng chuyện này có rất ít người biết.
Sau lại mẫu thân nàng ta bị Tần Phong Liệt nói ngon nói ngọt lừa, rời khỏi Thiên Cơ Cung gả đến Minh Loan Cung.
Tới khi gả qua đó thì thân thể bà ấy vẫn luôn không tốt.
Qua vài năm, Tần Phong Liệt chuyển tình sang mẫu thân Tần Vân Y, ở bên ngoài có Tần Vân Y.
Mẫu thân Tần Vân Y là đại tiểu thư Kiếm Tông, tu vi, địa vị, dáng vẻ, đều không thua mẫu thân Vân Thường.
Vì thế không lâu sau Tần Vân Y đi theo mẫu thân về cung, mẫu thân Vân Thường cũng qua đời.
Sau khi mẫu thân Tần Vân Y phù chính, nàng ta thành Thiếu chủ, Vân Thường lại thành con vợ lẽ.”
“Sau đó các cung các tông đều tới Hợp Hoan Cung cầu học, nàng ta cũng đi theo đến đây.
Mẫu thân ta đặn ta chăm sóc nàng ta nhiều hơn, nhưng Tần Phong Liệt này thật ra không hợp với mẫu thân ta, vì để không gây phiền toái cho nàng ta, chúng ta chỉ lén tiếp xúc, thường xuyên qua lại thì thân.
Hợp Hoan Cung coi như gia đình thứ hai của nàng, sư huynh sư tỷ trong cung, nàng ta đều quen, sau đó lại thích Nhị sư huynh, còn là ta giúp đỡ theo đuổi.
Chuyện sau nữa thì chàng biết cả, Hợp Hoan Cung xảy ra chuyện, Vọng Tú sư huynh chết, nàng ta vốn muốn rời khỏi Tây Cảnh, nhưng cuối cùng vẫn bị ta khuyên ở lại.”
“Nàng khuyên Vân Thường cái gì?”
“Giúp ta.” Hoa Hướng Vãn cười cười: “Ta muốn báo thù, muốn làm sư huynh sư tỷ sống lại, cho nên ta mời nàng ta ở lại Minh Loan Cung làm việc cho ta.
Để trao đổi, ta sẽ giúp Trình Vọng Tú sống lại, đưa nàng ta trở thành Cung chủ Minh Loan Cung.”
Tạ Trường Tịch trầm ngâm không nói, nhìn màn giường, như suy tư.
Hoa Hướng Vãn dựa qua, lấy lòng hỏi: “Còn có ai muốn biết không?”
“Tiết Tử Đan thì sao?”
Tạ Trường Tịch buột miệng thốt ra, Hoa Hướng Vãn nháy mắt cứng đờ.
Thấy nàng không lên tiếng, Tạ Trường Tịch quay đầu sang, giọng điệu nhàn nhạt: “Không tiện à?”
“Không.”
Hoa Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng, không dám nhìn Tạ Trường Tịch, vẻ mặt bình thản: “Có cái gì mà không tiện? Đều là chuyện quá khứ thôi.
Y là một đại phu.”
“Quen nhau thế nào?”
Tạ Trường Tịch không để nàng tránh nặng tìm nhẹ vòng qua, Hoa Hướng Vãn vừa nghe đã biết, hỏi nửa ngày hóa ra là chờ ở chỗ này.
Nàng rất đau đầu, dứt khoát nằm sấp xuống, thở dài như nhận mệnh: “Chuyện này nói ra thì quá dài.
Tiết Tử Đan á, trước kia là tên si mê dùng độc, từ nhỏ được tổ phụ nuôi lớn.
Tổ phụ y là Tông chủ Dược Tông, Bồ Tát