Tô Thanh Y vừa bước lên đài, lập tức cảm thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, trận pháp quen thuộc lập tức khiến nàng hiểu được bản thân đã tiến vào ảo cảnh.
Mỗi môn phái đều có một loại ảo cảnh giống nhau, nó tồn tại mô phỏng theo tâm ma của mỗi người, đào bới sự sợ hãi và những hồi ức tốt đẹp từ chỗ sâu nhất của mỗi người, vì vậy nó dùng để kiểm tra ý chí của mỗi đệ tử. Người có ý chí kiên định, sẽ vứt bỏ tất cả quá khứ để tiến về phía trước, mà người không có ý chí kiên định thì sẽ chìm sâu vào trong ảo cảnh.
Đã nhiều năm rồi Tô Thanh Y chưa được gặp ảo cảnh, trong lòng không nhịn được hơi tò mò, sâu trong nội tâm của nàng sợ hãi nhất và tốt đẹp nhất là gì nhỉ?
Cảnh vật xung quanh tua nhanh như bay, giọng nói của hệ thống vang lên: “Kí chủ, kí chủ, chúc mừng ngươi nhận được đại lễ bao!”
Nàng ngẩn người, hơi khó hiểu: “Đại lễ gì?”
“Ngươi có thể biết chân tướng miễn phí!” Giọng nói của hệ thống mang theo chút vui mừng: “Ngươi không cần phụ tá Thiên Đạo chi tử nữa, nhanh nào, để ta nói cho ngươi biết ở quá khứ đã xảy ra chuyện gì!”
Vừa dứt lời, quanh thân lập tức xoay chuyển nghiêng trời lệch đất, nàng đột nhiên xuất hiện ở buổi tối mười hai năm trước, sau đó nàng nhìn thấy bản thân mặc một bộ đồ màu đỏ, hai mắt đỏ bừng, từng bước tới gần phụ mẫu của mình.
“Không… Diễm nhi, ngươi hãy tỉnh lại! Chúng ta là cha mẹ ruột của ngươi!”
Nhưng nữ tử mặc đồ đỏ chẳng quan tâm, giống như cái gì cũng không nghe được, trên tay toàn là máu, tới gần cha mẹ đã già của mình.
Bọn họ đều bị nàng đánh trọng thương, nàng biết trong tay bọn họ có một pháp bảo, chỉ cần họ sử dụng thì nàng nhất định sẽ bị hủy thần hồn, nhưng mà vợ chồng già này lại không nghĩ tới sẽ dùng pháp bảo đó, chỉ một mực gian nan gọi tên nữ nhi, hy vọng kéo nàng thoát ảo cảnh sau khi nhập Ma.
“Nhiễm Diễm! Diễm Nhi!”
Nhưng nữ tử váy đỏ không có phản ứng gì, bàn tay toàn là máu, lá bùa chú màu vàng được nàng kẹp chặt trong hai đầu ngón tay, trong miệng lẩm nhẩm đọc kinh văn, lá bùa trong tay vung lên, lập tức trói chặt hai người già trong nháy mắt, lá bùa màu vàng như dây leo nhanh chóng quấn lấy hai người, giống như đang hấp thụ sinh mệnh của họ. Hai người hét lên thảm thiết, cả người dần dần khô quắt lại.
Không…
Buông bọn họ ra…
Trong lòng Tô Thanh Y hoảng loạn, nhìn máu chảy đầy trên đất, nữ tử váy đỏ quay đầu lại trong đôi mắt đỏ như máu đều là ý cười trào phúng.
Tô Thanh Y lập tức muốn nhanh chóng chạy khỏi đó, nhưng lúc giơ chân lên chuẩn bị chạy thì nàng đột nhiên phản ứng lại, vội vàng gọi: “Hệ thống?”
“Kí chủ, có chuyện gì à?”
Nghe được giọng nói máy móc của hệ thống, Tô Thanh Y từ từ bình tĩnh lại: “Hệ thống, tại sao lại đột nhiên không cần phụ tá Thiên đạo chi tử nữa?”
“Bởi vì kí chủ đã đủ điểm tích phân rồi.”
“Tại sao điểm tích phân của ta lại đủ rồi?”
Nhưng không đợi hệ thống trả lời, Tô Thanh Y đã tự có đáp án, bởi vì đây là mong muốn của nàng…
Nàng muốn kiếm đủ điểm tích phân để tìm ra chân tướng nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ đi phụ tá tên Thiên đạo chi tử chó má gì đó. Hơn nữa điều nàng sợ hãi nhất là chân tướng của đêm hôm đó là tự tay nàng giết bọn họ.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Thanh Y nhắm mắt lại, cảm giác dưới chân là bậc thang dẫn nàng đi về phía trước. Cũng trong nháy mắt đó, nàng nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Thanh Y.”
Là Tần Tử Thực.
Cái người có chút ngốc, một lòng hy vọng có cuộc sống an ổn, cho tới bây giờ chưa từng nói thích nàng, lại lặng lẽ đưa băng vệ sinh cho nàng mỗi lần dì cả tới, lau sạch đũa trước khi ăn cơm, khi rảnh rỗi thường nói “Nếu ngươi không chê ký túc xá của công ty quá nhỏ, đồ ăn trong nhà ăn không ngon, thỉnh thoảng mới được ăn bánh kem ăn hải sản, chỉ có thể mua 500 tệ quần áo, 1.000 tệ đồ trang điểm thì ta sẽ nuôi ngươi” - Tần Tử Thực.
Nếu không có sự phản bội đau thấu tim gan ngày ấy thì quãng thời gian đó thật sự là lúc nàng hạnh phúc nhất.
Chỉ là nếu so sánh sự phản bội với chuyện sinh tử, thì đoạn tình cảm ấy nhỏ bé đến nỗi không đáng nhắc tới. Nàng đột nhiên nhớ đến hắn, vì thế nàng dừng lại bước chân, nghe giọng nói vừa xa xôi lại quen thuộc, lần lượt gọi: “Thanh Y.”
Gọi ba lần, nàng hít một hơi thật sâu, nói với bản thân, quá tam ba bận, nàng đã nghe đủ rồi.
Nàng nắm chặt kiếm trong tay, khàn giọng nói: “Tử Thực, ta phải đi rồi.”
Nói xong, nàng sải bước đi nhanh lên bậc thang. Trong một cái chớp mắt, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng trở nên xanh biếc tươi tốt, trước mặt nàng là một tảng đá màu trắng rất lớn, trên đó có ba chữ rất to được dùng kiếm khắc lên, Thiên Kiếm Tông.
Trước cửa đá, có một cây kiếm bằng đá rất lớn, vô số Kiếm ý tỏa ra từ tảng đá làm người ta thiếu chút nữa muốn quỳ xuống. Nhưng Tô Thanh Y theo bản năng đứng thẳng người, đón nhận Kiếm ý kia.
Bên cạnh Thủy kính, mọi người thấy một màn như vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Trong mắt Lôi Hư Tử hơi tán thưởng: “Nhìn thấy kiếm của lão tổ tông lại không quỳ, đúng là một hạt giống tốt.”
Tần Tử Thực mở mắt ra, liếc nhìn Tô Thanh Y trong gương, nhàn nhạt nói: “Ta khuyên ngươi đừng nên đặt hy vọng gì ở nàng.”
Nàng chỉ là không cảm nhận được uy lực của Kiếm ý, xem Kiếm ý thành uy áp mà thôi...
Nhưng một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại có thể ngăn cản uy lực từ kiếm của lão tổ tông cũng rất bản lĩnh rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Tử Thực cảm thấy có lẽ con hàng này cũng là thiên tài.
Sau khi Tô Thanh Y đi lên, phía sau lại vài tu sĩ lục tục đi lên, đám người bò lên đầu tiên được đệ tử của Thiên Kiếm Tông đưa tới chỗ nghỉ ngơi, mỗi người một gian. Chỗ ở đầy đủ mọi thứ, bao ăn bao ở, nhóm người Tô Thanh Y đợi ba ngày sau mới được thông báo rằng cửa thứ nhất đã kết thúc.
Tô Thanh Y nhìn thoáng qua người hạng nhất từ dưới đếm lên, là một lão nhân hơn 70 tuổi, vốn dĩ nàng muốn khuyên bảo đối phương một chút, lớn như vậy rồi thì đừng tới tham gia hoạt động của người trẻ tuổi, kết quả lão nhân lại than vãn: “Ta sợ chết, sợ chết lắm!”
Lý do này quá hợp tình hợp lí, Tô Thanh Y ngẫm lại, lập tức thu hồi lời khuyên.
Mọi người nghỉ ngơi một ngày, lại bị Thiên Kiếm tông triệu bọn họ đi lên ngọn núi cao nhất.
Thiên Kiếm Tông từ một quần thể núi lớn gồm có bảy núi nhỏ bao quanh tạo