Edit: Naughtycat
Tô Thanh Y cầm ngọc bài Tần Tử Thực đưa cho nàng, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Đã rất nhiều năm rồi, nàng không được nghe ai nói muốn bảo hộ nàng.
Người từng nói sẽ bảo hộ nàng, không phải là phản bội, thì cũng chính là rời đi, mà Tần Tử Thực thì sẽ là vế nào đây? Nếu hắn biết nàng không phải là một đệ tử bình thường của Thiên Kiếm tông, mà là một người đoạt xá trọng sinh, thậm chí là ma đầu đã từng chết dưới kiếm của hắn, thì hắn sẽ nghĩ như thế nào đây?
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Y cảm thấy gió đêm hình như lại lạnh thêm một chút. Nàng cười trào phúng, thu ngọc bài cất vào trong ngực mình rồi lập tức đi xuống núi.
Sáng sớm hôm sau, nàng đúng hạn đuổi kịp đội ngũ, lần này dẫn đội là Tinh Hà, hắn lấy việc công làm việc tư đặt Tô Thanh Y ở trên pháp khí phi hành của mình, vì các sư huynh đệ của mình lừa Tô Thanh Y vẽ Lạc Vũ tinh trận lên vài món quần áo. Đối với việc này Mạc Vân tỏ vẻ không phục, nhưng thực lực của hai người chênh lệch nhiều nên Mạc Vân lựa chọn nén giận.
Đoàn người bay ba ngày, cuối cùng đã tới trước cửa lớn của Huyền Thiên môn, vừa hạ chân xuống, Tô Thanh Y đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động mạnh một cái, nàng hơi ngẩn người, sau đó nghe được Tinh Hà nói: “Sư muội, làm sao vậy?”
Nàng lấy lại tinh thần, không nói gì.
Tu sĩ tu vi càng cao, cảm giác đối với thiên đạo càng mạnh. Tuy nàng không có tu vi, nhưng thần hồn của nàng là Đại Thừa kỳ, có thể khiến cho thần hồn của nàng bất an, tất nhiên có thể thấy được sự tình của Thiên Huyền môn có vấn đề. Nàng đột nhiên nhớ tới lời nói giữa mình và Tần Tử Thực, miệng không có quạ đen như vậy chứ?
Dưới đáy lòng nàng suy nghĩ một lát, trên mặt lắc đầu với Tinh Hà. Mạc Vân đi vào thông báo đã quay trở lại, sau đó thì thấy một đệ tử mặc quần áo trắng tinh dẫn theo người đi xuống.
Đó là một vị đệ tử trẻ tuổi, đi theo đằng sau là hai hàng đệ tử, cầm kiếm từ bậc thang vội vàng chạy xuống tới, cung kính hành lễ với Tinh Hà: “Tiền bối giá lâm, Huyền Thiên môn không tiếp đón từ xa hy vọng tiền bối tha lỗi. Mời!”
Nghe được lời này Tinh Hà hơi nhíu mày: “Việc chúng ta tới đây, Lưu Huyền trưởng lão không nhắc gì với mọi người à?”
“Lưu Huyền trưởng lão?” Tên đệ tử kinh ngạc ngẩng đầu: “Trước đó vài ngày trưởng lão đã đi về cõi tiên, chư vị tiền bối không biết à?”
“Đi về cõi tiên?!!” Tinh Hà mở to mắt, trong lòng Tô Thanh Y hơi bất an, trước khi Tinh Hà chuẩn bị nói ra câu tiếp theo, nàng đã cười nói: “Tinh Hà sư huynh, chúng ta phụng mệnh sư phụ đến thăm Lưu Huyền trưởng lão, nay trưởng lão đi về cõi tiên, dù thế nào chúng ta nên chờ hạ táng[1] trưởng lão xong rồi hãy rời đi.”
[1] Hạ táng: Chôn.
Trong nháy mắt Tinh Hà đã hiểu được tính toán của Tô Thanh Y, vẻ mặt chính trực nói: “Đúng là như thế, mong vị đạo hữu này dẫn đường.”
“Mời tiền bối đi bên này.” Người đệ tử trẻ tuổi cung kính, cũng không có chút ý từ chối nào, liền dẫn hai người đi lên trên. Đoàn người bọn họ vừa tới chính đường Thiên Huyền môn, lập tức nhìn thấy chính đường đã được trang trí thành linh đường, rất nhiều đệ tử quỳ trên đất khóc, đứng đầu tiên bên cạnh linh đường là một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh đeo ngọc quan, căn cốt không hơn trăm tuổi đã là Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn có một gương mặt vô cùng thanh tú, nhìn qua không giống một Tu sĩ, ngược lại trông giống Thư sinh hơn.
Lúc mọi người đi đến, hắn đang ngẩng đầu, nhìn hoa trắng trên đỉnh linh đường, đệ tử dẫn đường cho đoàn người đi đến cửa, lập tức cung kính nói với thanh niên kia: “Chưởng môn, đệ tử Thiên Kiếm tông đã đến.”
Nghe được lời nói của đệ tử dẫn đường, thanh niên kia xoay đầu lại, sau khi gật đầu với Tinh Hà, hắn thở dài nói: “Vài ngày trước, Lưu trưởng lão còn nhắc với ta về chuyện mời Thiên Kiếm tông đến cùng chúng ta điều tra chuyện tà khí, không nghĩ tới mới không bao lâu...”
“Chưởng môn xin nén bi thương,” Tinh Hà cung kính hành lễ, thanh niên lắc đầu, đáp lễ nói: “Tại hạ Tống Tùng Chưởng môn Huyền Thiên môn.”
“Tại hạ Tinh Hà thủ tịch đệ tử Quy Nguyên phong của Thiên Kiếm Tông,” Tinh Hà lại bái, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Không biết chuyện tà khí, Chưởng môn điều tra được đến đâu rồi?”
“Đã không có việc gì!” Tống Tùng còn chưa nói chuyện thì một lão giả cười lớn đi đến. Lão giả mặc đồ đen thêu bạch hổ, đi theo sau lưng có sáu vị đệ tử, tinh thần có vẻ rất tốt. Hắn vừa tiến đến, Tống Tùng liền theo bản năng đứng thẳng lưng, nặn ra một nụ cười khổ: “Lâm trưởng lão.”
“Tiểu Tống, ngươi còn trông coi Lưu trưởng lão à?” Lâm Thành đi vào linh đường, đệ tử ở phía sau hắn lập tức biến ra một cái ghế, đặt ở bên cạnh Tống Tùng, Lâm Thành quay người ngồi xuống, đệ tử hắn lại dọn ra một cái bàn, cầm ra một cái bình nhỏ, pha trà cho hắn. Sắc mặt Tống Tùng trở nên khó coi, nhưng dường như vẫn cố nhẫn nại, mắt nhìn xuống nói: “Từ nhỏ Lưu trưởng lão luôn ở Huyền Thiên môn, vì Huyền Thiên môn lập nhiều công lao hiển hách, hiện giờ thân tử đạo tiêu, ta thân là vãn bối, tự nhiên cống hiến chút sức mọn, bày tỏ tấm lòng cảm kích của Huyền Thiên môn.”
“Haha,” Lâm Thành bưng bát trà, cười ra tiếng, mặt tràn đầy khinh thường nói: “Một người mấy trăm năm cũng chỉ là Kim Đan, có cái gì tốt mà cảm kích. Loại kiến hôi.”
“Lâm trưỡng lão!” Tống Tùng khẽ quát, Lâm Thành ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên trong chớp mắt uy áp Xuất Khiếu kỳ phủ xuống, đệ tử ở đây đều lập tức thay đổi sắc mặt, ngay cả Tống Tùng đều không nhịn được mà quỳ xuống. Tinh Hà mặt không đổi sắc, cầm pháp khí “Lạc Xuân dù” của sư phụ cho tay khẽ lật bung ra, đệ tử Thiên Kiếm tông ở phía sau hắn không chịu bất cứ uy áp gì, trở thành một đám người duy nhất còn đứng trong nhóm người.
Ánh mắt Lâm Thành rơi xuống trên Lạc Xuân dù, sắc mặt thay đổi, sau đó thu nụ cười nói: “Thiên Kiếm Tông quả nhiên là đại phái, một đệ tử cũng cầm ra được một pháp khí như thế, Lâm Thành cam bái hạ phong. Lần này thất lễ rồi.”
Nói xong, hắn thu uy áp lại. Sắc mặt Tinh Hà không đổi, nhìn Lâm Thành lạnh lùng nói: “Lâm trưởng lão quá khen, chẳng qua chỉ là một Lạc Xuân dù thôi, không tính là gì. Ngược lại là Lâm trưởng lão, ngươi nói chuyện tà khí đã không sao, là có ý gì?”
“À, cái này,” Lâm trưởng lão quay đầu đi, kéo dài giọng nói: “Chúng ta đã bắt được hung thủ, là một đệ tử của Huyền Thiên môn bày trận pháp dẫn tà khí, nên mới có chuyện như vậy.”
Nghe được lời này, Tinh Hà nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Tô Thanh Y vẫn luôn quan sát xung quanh mình. Từ khi bắt đầu tiến vào nơi này, nàng lập tức phát hiện chuyện bất thường, bốn phía Huyền Thiên môn đều tràn ngập một cỗ lục yên[2], dường như ở dưới đất chui ra, từng luồng lục yên ở dưới nền đất bay lên cao, mà phía sau linh đường, chỗ quan tài Lưu Huyền, có một dòng khí màu xanh lục phóng lên cao.
[2] Lục yên: Làn khói màu xanh lá cây.
Nàng không rõ đây là thứ gì, trước kia hình như chưa bao giờ thấy qua, ở đây tất cả mọi người đều nói chuyện bình thường, hoàn toàn không nhìn thấy dòng khí màu xanh lục này, trực giác của nàng cảm thấy bất ổn, vẫn luôn âm thầm quan sát, lặng yên không lên tiếng, cho đến lúc phát hiện Lâm Thành muốn đuổi người, cuối cùng nàng cũng hoàn hồn, giữ chặt tay áo của Tinh Hà, vẻ mặt bi thương ngẩng đầu nhìn Tinh Hà nói: “Sư huynh, Lưu trưởng lão là ân nhân của ta, ta nhất định phải nhìn hắn hạ táng!”
Tinh Hà ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý tứ của Tô Thanh Y, nặng nề nói: “Sư muội yên tâm, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đi đến đây, nhất định sẽ nhìn Lưu trưởng lão hạ táng. Tống chưởng môn...” Nói xong, hắn nhìn về phía Tống Tùng, ôm quyền nói: “Những ngày tiếp theo có lẽ phải làm phiền rồi.”
“Chẳng qua là một Kim Đan tu sĩ thôi, đáng giá để các ngươi làm vậy à?” Lâm Thành ở một bên không kiên nhẫn nói: “Vị tiểu hữu này, căn cốt của ngươi mới tám mươi đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, loại kiến hôi giống như vậy...”
“Đây là ân nhân của ta!” Tô Thanh Y nhảy ra, vẻ mặt ngây thơ nói: “Năm đó ta bị một đám Tán tu đuổi giết, là Lưu trưởng lão đi ngang qua đã cứu ta! Đại ân đại đức, tại hạ suốt đời khó quên.”
“Đúng vậy,” Mạc Vân đứng dậy: “Có ân với sư muội, chính là có ân với Thiên Kiếm tông!”
Nhìn nhóm người Tô Thanh Y bảo vệ Lưu Huyền như vậy, Lâm Thành cũng không nói gì nữa, sau khi“Hừ” một tiếng, thì uống trà, quay đầu nói với Tống Tùng: “Tiểu Tống, nếu Thiên Kiếm tông người ta muốn lưu lại, thì ngươi phải chiêu đãi cho tốt, dù sao chúng ta cũng không có thiếu mấy cái phòng.”
“Vâng.” Tống Tùng gật đầu đồng ý, sau đó vẫy tay, gọi một đệ tử đến: “Thanh Bách, mang các vị đạo hữu Thiên Kiếm tông tới phòng giành cho khách.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tinh Hà nói: “Hiện tại mọi việc bận rộn, mong các vị thứ lỗi.”
“Tống chưởng môn không cần khách khí,” Tinh Hà mỉm cười: “Huyền Thiên môn, Thiên Kiếm tông là đồng khí liên chi, sẽ không để ý tiểu tiết, Tống chưởng môn cứ coi chúng ta như đệ tử nhà mình.”
“Cảm ơn...” Tống Tùng lộ ra vẻ cảm kích, thở dài nói: “Chư vị đi