Edit: Naughtycat
Mồ hôi lạnh từ trên đầu Tô Thanh Y rơi xuống, nàng quan sát xung quanh, lúc này mới phát hiện, máu tươi đã đến dưới chân bọn họ, tụ thành một hoa văn quỷ dị.
Hoa văn đang chậm rãi biến đổi, dường như có người đang điều khiển hướng đi của máu tươi, Tô Thanh Y nheo mắt lại tim đập nhanh. Nhìn hướng đi của hoa văn này, ngay từ đầu hoa văn giống như là một trận pháp Dưỡng Hồn, mà bây giờ...
Tô Thanh Y đang tự hỏi, thì ở thiếu nữ ở bên cạnh thét lên chói tai: “Nói dối! Ngươi muốn lừa ta! Ca ca đã chết! Đã chết!”
Nói xong, đuôi rắn của nàng ta ầm ầm đánh tới, ánh sáng xung quanh trận pháp từng đạo từng đạo sáng lên, Tô Thanh Y không nhịn được nói: “Phong chủ, chúng ta nhanh chạy đi, có người đang sửa trận! Đây không phải là Dưỡng Hồn trận, mà là Sát Thần trận...”
“Không đi được đâu.” Tống Thiến cười ha hả: “Ai cũng đừng mong đi được, cũng không ai được đi. Ca ca của ta đã chết, tất cả mọi người đều phải chết!”
Tần Tử Thực không nói lời nào, mím chặt môi, nhắm mắt lại, giơ ngang kiếm qua đỉnh đầu, bàn tay cầm trên thân kiếm từng chút xẹt lên phía mũi kiếm, để mặc kiếm cắt vào bàn tay, máu theo cánh tay rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.
“Thiên địa vô ngã, ta là thái hư, thủ âm hợp dương, vạn vật về một...”
Giọng nói của hắn lạnh lẽo, quanh quẩn bên trong sơn động, không biết gió từ nơi nào thổi đến hắn quần áo bay phất phới, lấy hắn làm tâm điểm, dưới chân dần dần hiện ra một vòng tròn màu lam, tầng thứ nhất của vòng tròn là Thái Cực Lưỡng Nghi, tiếp theo là Tứ Tượng, Bát Quái... Vòng tròn màu lam dần dần lan rộng ra, Tống Thiến phát hiện ra không đúng, liều mạng công kích hắn, lấy biên giới của quang trận làm ranh giới, một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao trùm ở phía trên quang trận, bảo vệ hai người bên trong quang trận. Tống Thiến công kích càng thêm mãnh liệt, chùm sáng màu đỏ quanh thân nàng ta cuối cùng cũng phá được một lỗ nhỏ, một đạo hào quang màu đỏ từ dưới chân hai người phóng lên cao, cũng trong nháy mắt đó, tay Tần Tử Thực cũng vạch đến chỗ mũi kiếm, hắn đột ngột mở mắt, hai tay cầm kiếm đâm vào chỗ trung tâm ánh sáng của quang trận, nhẹ gầm lên: “Nhất kiếm phá càn khôn!!”
Trong một thoáng, quang trận bùng lên ánh sáng lam nhạt chói lóa, cuốn lấy ánh sáng màu đỏ như máu kia, dường như là thiên địa chính khí đang truy đuổi loại khí tà nịnh đang liều chết giãy dụa kia. Mà ngươi đang đứng ở giữa vùng sáng và tối kia, tóc của y bị gió lớn xung kích làm bay phấp phới, cả người hắn ta như băng như ngọc, trên mặt không mang theo chút kinh hoảng nào, tựa như bị lưỡi dao gió vô hình cắt quanh người hắn ta, làm cho trên người hắn ta thấm từng chút từng chút máu, mà hắn vẫn đứng bất động, trong tay nắm chặt lấy kiếm của mình, Tô Thanh Y lập tức ngồi xếp bằng, miệng niệm An Hồn chú.
Chú ngữ này vốn nên viết ở trên phù triện, nhưng vào giờ phút này bị nàng niệm bằng miệng, uy lực không khỏi yếu đi nhiều, nhưng cũng đủ đuổi đi oán khí của Tống Thiến đã bị Tần Tử Thực làm bị thương nặng.
Âm thanh của Tô Thanh Y chậm rãi tản ra xung quanh, Tống Thiến thét chói tai, theo sau đó là ánh sáng màu đỏ dần dần suy yếu đi, chậm rãi mất đi khí tức, Tô Thanh Y đột nhiên mở mắt, quát to về một hướng: “Tống Tùng, ngươi còn không đi ra là định trơ mắt nhìn nàng ấy chết đi phải không!”
Vừa nghe lời này, thiếu nữ vốn đã ở không còn sức lực lập tức mở mắt ra, giãy dụa uốn éo đuôi rắn, Tô Thanh Y cười lạnh nói: “Nếu ngươi đã muốn tự bảo vệ mình, thì cũng đừng trách ta ra tay vô tình!”
Dứt lời, nàng rút từ trong ngực ra một lá bùa, bên trong sơn động phát ra một tiếng thở dài, một lúc sau, một bóng dáng mặc áo xanh bước ra từ trong tối.
“Bây giờ A Thiến đã bị thương nặng, việc gì đạo hữu phải dồn ép đến cùng như thế?”
Ba người nhìn về nơi phát ra giọng nói lập tức nhìn thấy Tống Tùng mặc một thân áo dài xanh áo ngoài trắng đứng bên trong ánh nến. Hắn đi đến bên cạnh Tống Thiến dịu dàng ôm nàng vào trong ngực, thiếu nữ dùng đầu cọ cọ vào ngực hắn, vô cùng ỷ lại nói: “Ca ca , may quá ngươi chưa chết...”
“Không,” Tống Tùng thở dài vuốt ve tóc nàng, ôn hoà nói: “Ca ca đã chết rồi.”
Thiếu nữ hơi sửng sốt ngơ ngác nhìn Tống Tùng, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được. Tống Tùng dịu dàng nhìn nàng, trong mắt chứa đầy bi thương: “A Thiến, Huyền Thiên môn, chỉ có ngươi còn sống thôi. Tất cả mọi người đều chết hết rồi.”
“Không... Không phải...” Thiếu nữ liều mạng lắc đầu, bắt được góc áo của Tống Tùng, rưng rưng nước mắt nói: “Ngươi xem, ta có thể cầm được góc áo ngươi này, ca ca còn sống mà, đúng hay không?!”
Tống Tùng không nói lời nào, vừa áy náy vừa đau khổ nhìn nàng, dịu dàng xoa nhẹ gương mặt của nàng, giống như đang ngắm nhìn một bảo vật quý giá. Tống Thiến ngơ ngác nhìn người nam nhân dịu dàng trước mặt mình, nắm chặt lấy cổ áo hắn, gào lên: “Ngươi nói đi! Ngươi không chết! Ngươi vẫn chưa chết mà!”
“Hắn đã chết rồi,” Tô Thanh Y không nhìn nổi nữa, đập nát hi vọng hão huyền của thiếu nữ này: “Bây giờ hắn là một Quỷ tu.”
Quỷ tu...
Tu sĩ nghịch thiên sửa mệnh cũng có ý nghĩa là nằm ngoài luân hồi. Một tu sĩ sau khi chết, nếu không phải là đoạt xá trọng sinh thì hoặc là chuyển thành Quỷ tu, hoặc là tiêu tan vào thiên địa. Quỷ tu tu luyện vô cùng khó khăn, gần như không có cơ hội phi thăng, chẳng qua là kéo dài mạng sống thêm mấy trăm năm thôi, cho dù chỉ chiếm tỉ lệ phi thăng cực nhỏ, cũng không thể phi thăng lên Thiên giới, mà là phải tới Âm tào Địa phủ, cả đời ngồi nhìn dòng sông Vong Xuyên u ám tối tăm.
Nghe Tô Thanh Y giải thích, thiếu nữ ngây người, rồi từ từ trấn định lại, nắm góc áo Tống Tùng, nỉ non nói: “Không có việc gì... Quỷ tu cũng được... Còn sống là tốt rồi.”
Nói xong, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Cho dù là Kiếm tu hay Quỷ tu, ca ca vĩnh viễn là ca ca của A Thiến. Ca ca ở nơi nào, A Thiến ở nơi đó, ca ca sống bao lâu, thì A Thiến sống bấy lâu.”
“Đứa nhỏ ngốc...” Nghe được lời này, Tống Tùng cười khổ nói: “Vì sao cố chấp như vậy chứ?”
“Ca ca...” Thiếu nữ do dự, nhưng vẫn nói: “Ca ca... Là người tốt với A Thiến nhất trên đời này...”
Tống Tùng không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt điềm đạm của thiếu nữ, chua xót cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thanh Y.
“Ta không phải là một ca ca tốt, hai vị tiền bối,” Thành quỷ thì càng có thể cảm nhận sự khác biệt giữa hồn phách với nhau, hắn nhìn Tô Thanh Y, trong mắt tràn đầy tin tưởng: “Tất nhiên sẽ không để người vô tội bị hại, đúng không?”
Tô Thanh Y cau mày, dường như hiểu được ý tứ của hắn, nhưng lại không dám xác định. Tống Tùng nhìn vẻ mặt nghi ngờ của nàng, sau đó gật nhẹ đầu, lại nhìn về tiểu cô nương trong ngực mình.
“A Thiến, ngươi có biết ngươi chết thế nào không?”
Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ nghi ngờ, nàng vẫn luôn có ký ức mơ hồ với cái chết của mình, đột nhiên nghe Tống Tùng hỏi như vậy, không khỏi sững sốt. Tống Tùng xoa lên khuôn mặt nàng, mỉm cười nói: “Ngươi là do ta giết.”
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình, sắc mặt Tống Tùng không thay đổi, ngón tay chặm rãi vuốt vẻ mặt mày thiếu nữ: “A Thiến, có lẽ ngươi không nhớ rõ, ngươi hàm oan mà chết, ta chém ngươi khoảng ba trăm đao, sát khí của ngươi mới đủ nuôi dưỡng Thập Phương Thất Sát trận.”
“Ca ca... Ca ca...” Giọng của thiếu nữ run rẩy: “Ngươi đừng có gạt người... Cái trận này là do Lâm trưởng lão bố trí... Để trói buộc ta. Là hắn ta hại ta, đúng, là hắn ta hại ta!” Thiếu nữ hét lên: “Là lỗi của hắn, là lỗi của Huyền Thiên môn! Bọn họ muốn giết ta, còn muốn giết cả ngươi! Bởi vì bọn họ không chứa được ta!”
“Chứa không nổi ngươi cái gì?” Tống Tùng giương mắt nhìn nàng: “Ngươi làm cái gì để Huyền Thiên môn không thể chứa nổi ngươi?”
Thiếu nữ ngây người, Tống Tùng nở nụ cười: “Ngươi xem, ngươi làm sai cái gì ngươi còn không biết, lại đổ lỗi của mình cho người khác, chẳng qua là do không muốn tin sự thật rằng ta đã làm tất cả mà thôi. Nhưng mà A Thiến, ngươi đã chết, ta phải làm cho ngươi biết mình chết thế nào.”
Nói xong, Tống Tùng buông nàng ra, đứng dậy, nhìn động phủ đầy máu tươi, đánh giá, dường như đang thưởng thức: “Là ta giết ngươi, là ta bố trí Thập Phương Thất Sát trận, là ta hiến tế chính ta cho ngươi, vì buộc ngươi ra tay!”
“Vì... Vì cái gì...” Giọng thiếu nữ run rẩy, đột nhiên nhào vào dưới chân Tống Tùng, bò rạp ngửa đầu nhìn hắn: “Ca ca, tại sao ca ca phải làm thế chứ!”
“A Thiến, ta hận thế giới này.” Tống Tùng nhắm mắt lại, trong giọng nói chứa đầy tuyệt vọng: “Cho nên ngươi hãy giúp ta huỷ đi.”
Nói xong, hắn giơ tay lên, làm thủ thế vô cùng phức tạp ở trước ngực. Tô Thanh Y lập tức hét to lên: “Chặn hắn lại!”
Tống Thiến run rẩy cố gắng dựng đứng thân thể lên, thân thể của nàng từng chút từng chút ngưng kết, da rắn từng tấc từng tấc rơi ra khỏi chân nàng, xung quanh bốn phía nổi lên khói dày đặc, Tần Tử Thực nhào tới nắm chặt lấy tay Tô Thanh Y. Chiến đấu làm cho Tô Thanh Y trong lúc vô tình đã bỏ đi tôn kính với Tần Tử Thực, nàng không nhịn được hét lên: “Mẹ