Edit: Naughtycat
Tống Tùng kiên trì ở lại Huyền Thiên môn đảm nhiệm chức Chưởng môn, Lâm Thành ở ngoài thì cho hắn mặt mũi, nhưng lại lén lút phân phó tất cả mọi người dày vò hắn gấp đôi.
Hắn thân là Chưởng môn nhưng lại không có thực quyền gì. Linh thạch linh thảo được lĩnh còn ít hơn cả đệ tử bình thường, quần áo mặc trên người đều may chỗ này vá chỗ kia. Cũng may thiên phú của hắn vô cùng tốt, dù là như thế vẫn không ngừng tinh tiến như cũ. Ngay từ đầu hắn còn có thể nổi lên xung đột với Lâm Thành, người Huyền Thành để lại cho hắn đều ám chỉ hắn phải nhịn, lấy thiên tư của hắn một ngày nào đó có thể vượt qua Lâm Thành.
Hắn một mực không thành hôn với Tống Thiến, bởi vì Lâm Thành nói tư chất của Tống Thiến không xứng với Chưởng môn như hắn.
Lâm Thành bắt Tống Thiến làm tạp dịch, mỗi ngày quét dọn Huyền Thiên môn. Tống Tùng muốn đi tranh luận với Lâm Thành, mọi người đều kéo hắn lại, nói cho hắn biết, nhịn, phải nhịn.
Nhịn một lần là hai mươi năm, hắn cho rằng mình sẽ càng ngày càng đau khổ, nhưng điều quái dị là, ranh giới cuối cùng của hắn dường như càng ngày càng hạ xuống.
Ngay từ đầu Lâm Thành bắt hắn quỳ xuống cọ sàn nhà cho hắn ta, hắn muốn rút kiếm, nhưng mà đã nhịn hai mươi năm, nếu Lâm Thành để hắn liếm giày cho hắn ta, hắn cũng cảm thấy, có lẽ cũng không phải là không thể nhịn được?
Hắn bị Lâm Thành nhục nhã, bị Lâm Thành đánh đập, sau khi đánh đập xong lại cung kính để hắn làm Chưởng môn, đánh một gậy lại cho một viên kẹo ngọt, hắn chỉ cần nghe lời là mọi chuyện vẫn tốt thôi.
Thế là dường như tất cả đã thành thói quen.
Tống Thiến khóc hỏi hắn, vì sao không rút kiếm, vì sao lại muốn nhịn. Hắn liền nắm tay Tống Thiến, tựa như nói với chính bản thân mình, phải nhịn.
Nhịn đến khi hắn mạnh hơn hắn ta, nhịn đến lúc hắn có thể giết hắn ta.
Nhìn Tống Tùng càng ngày càng lặng lẽ, càng ngày càng mất đi nhuệ khí trong quá khứ, Tô Thanh Y và Tần Tử Thực đều nhíu mày.
“Kiếm tu không có chữ ‘Nhịn’ này,” Trong mắt Tần Tử Thực có lo lắng: “Lâm Thành làm vậy để hủy đạo tâm của hắn.”
Đạo tâm của một Kiếm tu chính là học được rút kiếm, Lâm Thành từng chút từng chút mài mòn nhuệ khí của Tống Tùng, một năm, mười năm, một trăm năm, Tống Tùng nhịn lại nhịn, một ngày nào đó, hắn sẽ phát hiện, nhịn là một chuyện quá quen thuộc rồi.
“Vậy nếu là ngươi thì sao?” Tô Thanh Y quay đầu nhìn hắn, không khỏi cười nói: “Nếu Phong chủ ở vị trí của hắn thì có rút kiếm không?”
Tần Tử Thực yên lặng không nói, lúc Tô Thanh Y nghĩ hắn không trả lời thì hắn đột nhiên mở miệng: “Rút kiếm.”
Tô Thanh Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tần Tử Thực lạnh lùng nói: “Năm mươi năm trước, ta cho là ta có thể không rút kiếm. Nhưng sau này ta đã biết, con đường của Kiếm tu, trừ việc rút kiếm thì không có đường nào khác để đi cả. Đã tu đạo, sao còn phải lo lắng chuyện sinh tử?”
“Đạo tâm của ta chỉ có rút kiếm mới có một phần khả năng đột phá. Nếu không rút kiếm, chẳng qua chỉ là nước ấm nấu ếch[1], mấy năm về sau vẫn chỉ có thể chết. Lại còn chết một cách chật vật không chịu nổi.”
[1] Nước ấm nấu ếch: Là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… Chết từ từ. Ngụ ý: Con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.
“Đúng là như thế.” Tô Thanh Y gật đầu, Tần Tử Thực nhìn lên trời cao, cau mày nói: “Rốt cuộc thì khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài?”
“Ngươi sốt ruột à?” Tô Thanh Y cười ngẩng đầu lên, Tần Tử Thực hơi bất ngờ, ở vào hoàn cảnh như vậy, sao người này vẫn không nóng nảy không vội vã gì thế? Hắn không khỏi trầm mặc một lát: “Ngươi nói thật với ta đi,” Hắn nghiêm túc nói: “Rốt cuộc ngươi có trình độ gì đối với Phù tu?”
Trình độ của Phù tu Kiếm tu không thể đơn giản nhìn vào tu vi mà ra được, nghe Tần Tử Thực hỏi, sắc mặt Tô Thanh Y cứng đờ, sau đó nháy nháy mắt nói: “Ngươi đoán xem?”
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là nàng có kỳ ngộ không thể nói cho người khác biết rồi.
Thế là hắn nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi đến Thiên Kiếm tông với mục đích gì?”
Tô Thanh Y không trả lời được, nàng giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Phong chủ, mỗi người đều có một bí mật riêng, dù sao ta không hại đến Thiên Kiếm tông là được.”
Tần Tử Thực gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, quay đầu nói: “Tại sao chúng ta vẫn bị vây ở đây? Ta lại chém một kiếm nữa nhé?”
“Chém không ra.” Tô Thanh Y cười lạnh nói: “Đây là Tống Tùng dùng mạng của hắn bày ra Hồi Âm trận, hắn dùng mạng bày trận pháp, một kiếm của ngươi chém ra được thì thật có lỗi với sự hi sinh của người ta đấy?”
“Hồi Âm trận?”
“Một trận pháp rất đơn giản,” Sắc mặt Tô Thanh Y lạnh lùng: “Giao đấu với người khác thì không có thương tổn gì, chỉ bao vây người ta trong trận pháp, xem hết hồi ức đối phương muốn để ngươi nhìn thấy là có thể đi. Một năm trong trận tương đương với nửa khắc bên ngoài, hắn không có ác ý gì, chỉ muốn vây khốn để ta xem thôi.”
Tần Tử Thực không nói gì, Tống Tùng ngồi trong phòng tu luyện, nhưng mà bất kể như thế nào, hắn cũng không thể đi lên thêm một bước qua Kim Đan được.
Chưa được bao lâu đã có đệ tử vội vàng tiến vào, lo lắng nói: “Chưởng môn, không xong rồi,” Tống Tùng mở to mắt, nhìn đệ tử đang run rẩy quỳ trên đất: “Tống Thiến sư tỷ... Bị đưa đi Chấp Pháp đường rồi!”
Tống Tùng đứng bật dậy, chạy về phía Chấp Pháp đường.
Lúc hắn đi vào Chấp Pháp đường, toàn bộ đệ tử trên núi đều đứng trước cửa Chấp Pháp đường, Tống Thiến bị người đè quỳ dưới đất, y phục của nàng đã bị người ta xé nát, lộ ra bờ vai trắng nõn cùng với nửa bộ ngực sữa, toàn thân vết thương chồng chất, nhưng vẫn không ngăn được nàng chửi rủa như cũ: “Lão thất phu Lâm Thành nhà ngươi, ngươi làm nhục ta không thành còn muốn hãm hại ta...”
Lâm Thành ngồi ở phía trên cao đường, mỉm cười: “Ta làm ngục ngươi? Ngươi cũng không nhìn lại tư sắc của mình đi, chỉ bằng dạng như ngươi, còn không xứng làm đỉnh lô cho bản tọa đấy!”
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tùng đang đứng ở cửa, mỉm cười nói: “Tống hiền chất đến rồi à, nếu đã đến thì đi quản chuyện này đi. Nói đến chuyện này, bản tọa cũng cảm thấy mất mặt đấy. Vị hôn thê này... Của ngươi,” hắn ta gằn từng tiếng, cắn chặt ba chữ kia: “Nàng ta có ý đồ câu dẫn bản tọa, còn bỏ dược cho bản tọa, việc bỉ ổi như thế, nói vậy Tống hiền chất sẽ không mặc kệ chứ?”
“Ta không làm! Không làm!” Tống Thiền hét ầm lên, Tống Tùng không dám nói chuyện, Lâm Thành mỉm cười nói: “Nếu Tống hiền chất không nói gì, thế bản tọa liền hỗ trợ hiền chất trừng phạt nhé. Mỗi người đang ngồi đâm một kiếm, đừng làm bị thương gân cốt, coi như cho tiện nhân này một bài học.”
Không một người nào dám động, Tống Thiến vẫn chửi rủa, kiếm từ trong tay Lâm Thành bay ra, mạnh mẽ cắt lên da thịt Tống Thiến. Tống Thiến hơi sững sờ, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, ngay sau đó lập tức có âm thanh của nữ tử kêu la: “Mọi người sợ cái gì, không phải chỉ là một tiện nhân thôi à? Rõ ràng là được thu dưỡng lại còn dám dụ dỗ chưởng môn, còn làm bộ thanh cao cái gì!”
“Tốt,” Lâm Thành gật đầu khen ngợi, một viên đan dược lập tức được ném tới tay