Edit: Naughtycat
Sau khi hai người hàn huyên một lúc, Tiết Tử Ngọc lập tức rời đi. Tô Thanh Y trở lại trong phòng, mở ra .
có tổng cộng mười chiêu, mỗi chiêu có một trăm thức, tổng cộng một ngàn thức, tổ hợp thiên biến vạn hóa, vạn kiếm đều bao hàm trong đó, cho nên gọi là Thập phương kiếm. Tô Thanh Y không phải là lần đầu tiên tự học, sách ở Tu chân giới đều là hình ảnh và âm thanh kết hợp, sau khi mở sách ra, thư linh[1] sẽ ở bên trên hiện ra nội dung viết trong sách, trước đây học phù trận cũng là như thế, bây giờ cũng thế. Tô Thanh Y nhìn kiếm linh của Thập phương kiếm khoa tay, cầm Vô đạo trong tay cũng vung theo.
[1] Thư linh: Linh hồn trong sách.
có chiêu số thích hợp với đại kiếm, động tác đại khai đại hợp, vô cùng khí thế, so với các kiếm khác có vẻ hơi vụng về nhưng chủ yếu là do bị giới hạn về tố chất thân thể của người cầm kiếm.
Có , Tô Thanh Y cũng không cần phải đi học lớp căn bản nữa, vì thế mỗi ngày nàng đều ở trong viện của mình luyện kiếm. Từ khi nàng bắt đầu luyện kiếm, trước mắt lập tức có một thanh tiến độ, là do hệ thống phụ trợ cho nàng luyện kiếm. Nàng chỉ cần lặp lại mỗi động tác một lần, thanh tiến độ sẽ nhiều lên một chút, chờ sau khi đầy thanh tiến độ là có thể bắt đầu luyện thanh tiến độ tiếp theo.
Việc Tô Thanh Y phải làm mỗi ngày là hoàn thành số lượng nhiệm vụ của hệ thống, vung kiếm, vung kiếm, lại vung kiếm.
Mỗi ngày nàng đều mệt đến tay không nâng nổi, mỗi khi có bất kỳ hành vi lười biếng nào, hệ thống lập tức sẽ nhắc nhở nàng: “Kí chủ, sau khi đếm ngược từ mười sẽ có liệu pháp phụ trợ giật điện hỗ trợ kí chủ chuyên tâm luyện tập.”
Vì thế nàng cảm thấy mình vô cùng có sức, không đến nửa tháng, thanh tiến độ của thức thứ nhất đã biến thành màu cam.
“Kí chủ, bây giờ ngươi nên đi luyện tập thực chiến, chờ tới khi thanh tiến độ biến hẳn thành màu đỏ, thức thứ nhất lập tức có thể dùng hoàn mỹ rồi.”
Hệ thống đột nhiên nhảy ra dọa Tô Thanh Y nhảy dựng.
“Luyện thế nào?”
Hệ thống: “Mở võ đài ở Vấn Kiếm đài.”
Mở võ đài ở Vấn Kiếm đài, là phương pháp ma luyện kiếm khí ở Thiên Kiếm tông, mở ra lôi đài ở Vấn Kiếm đài, để cho các sư huynh đệ xa luân chiến[2], dùng cái này quyết định xếp hạng trong môn phái. Tần Tử Thực đã giữ vị trí khôi thủ hơn hai mươi năm, chính là năm đó bày ra lôi đài ở Vấn Kiếm đài hơn nửa năm đã đạt được thanh danh.
Tô Thanh Y cũng rất muốn biết trình độ trước mắt của mình, thế là sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai trời còn chưa sáng liền đi Vấn Kiếm đài, Vấn Kiếm đài không có người đến, chỉ có hai đệ tử phổ thông canh gác, Tô Thanh Y đi đến trước mặt hai đệ tử kia, sau khi đưa ngọc bài của mình, thẳng thắn nói: “Thanh Y muốn lập lôi đài ở đây, xin hỏi phải làm thế nào?”
Hai đệ tử nhìn thoáng qua ngọc bài của Tô Thanh Y, sau đó lập tức nở nụ cười: “Ra là Tô sư muội của Vấn Kiếm phong, bây giờ Tô sư muội mới chỉ là Trúc Cơ tầng một, đã muốn lập lôi đài, có muốn suy nghĩ lại một chút không?”
Tô Thanh Y lắc đầu, một vị trong đó nói: “Tốt lắm, ở hướng chính Đông trên đài cao Vấn Kiếm đài có một trống trận, sư muội đặt yêu bài của mình vào hộp gỗ dưới trống trận, đánh trống ba lần là được.”
“Cảm ơn hai vị sư huynh.” Sau khi Tô Thanh Y chắp tay hành lễ thì lấy ngọc bài của mình ở trong tay đối phương về, dựa theo chỉ dẫn đi tới bên cạnh trống trận, buông ngọc bài rồi lấy dùi trống ra gõ liền ba trống. Mỗi một tiếng trống đều kích ra một làn sóng khí, sau đó phóng đại vô hạn vang vọng khắp Thiên Kiếm tông. Sau đó có một âm thanh hùng hậu vang lên: “Ai muốn mời chiến?!”
Tô Thanh Y cất giọng trả lời âm thanh vừa rồi: “Tô Thanh Y Vấn Kiếm phong, xin chiến!”
Âm thanh của nàng cũng giống như tiếng trống kia vang vọng khắp Thiên Kiếm tông, mọi người từ trên xuống dưới Thiên Kiếm tông bị âm thanh này bừng tỉnh.
Tinh Hà hùng hùng hổ hổ nhảy dựng lên từ trên giường: “Mẹ nó, người của Vấn Kiếm phong có để cho người ta ngủ hay không đấy, lại mời chiến! Từ từ... Tô sư muội?!”
Mạc Vân xoa đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ đứng lên: “Ai nhỉ... Ai... Tô sư muội?!!”
Tay Đan Nhiễm run một cái làm cháy hỏng một nồi đan dược, gào lên: “Con mẹ nó chứ Vấn Kiếm phong... Tô sư muội?!”
Mà đệ tử Vấn Kiếm phong đang chuẩn bị huấn luyện sáng sớm thì đều nhìn về phía Tiết Tử Ngọc, Tiết Tử Ngọc cũng ngơ ngác nhìn về phía Vấn Kiếm đài, hơn nửa ngày mới sợ hãi lên tiếng: “Tô sư muội!!”
Không tới một khắc đồng hồ, từ trên xuống dưới từ già đến trẻ ở Thiên Kiếm tông, trừ mấy vị ẩn thế không ra kia, còn lại đều tụ tập ở Vấn Kiếm đài, trên đài Vấn Kiếm đài chật kín người, ngay cả Tần Tử Thực đang ngồi ở dưới Vấn Kiếm Nhai cũng nhịn không được cúi đầu nhìn ra Vấn Kiếm đài ở phía xa.
Lúc này cũng là lúc mặt trời mọc, mặt trời phá mây mọc lên, trên người Tô Thanh Y mặc thường phục của đệ tử Thiên Kiếm tông, áo dài trắng áo ngoài màu xanh, một thanh đại kiếm cắm bên người, mặt trời dâng lên từng chút từng chút phía sau nàng, ánh nắng cũng từng chút chiếu lên người nàng và lên thân thanh đại kiếm màu vàng, ánh sáng lưu chuyển, làm cho người khác thấy giật mình.
“Thế nào mà... Thế nào