Edit: Naughtycat
Lúc nửa đêm, Tô Thanh Y đang ngồi tĩnh tọa trong phòng, quanh thân một mảng yên tĩnh chỉ có tiếng ếch thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng.
Đột nhiên, trên mặt đất xuất hiện một trận đất rung núi chuyển, Tô Thanh Y nhanh chóng nhảy lên một cái, cũng chính trong nháy mắt kia, trên mắt đất hào quang tràn ra, một trận pháp màu lam to lớn xuất hiện trên mặt đất, một chùm tia sáng màu xanh lục giống dây leo từ mắt trận đột ngột vươn ra từ mặt đất quấn lấy thân thể Tô Thanh Y, trực tiếp kéo nàng xuống dưới, gắt gao kéo về phía mặt đất!
Pháp trận trên mặt đất nhanh chóng vận chuyển, Tô Thanh Y lập tức niệm pháp quyết phòng thân, vừa nhấc đầu đã thấy Tô Thanh Liên một thân áo trắng, trong tay nàng ta đang biến hóa thủ thế phức tạp như đang làm gì đó.
Tô Thanh Y cảm giác có một lực hút truyền từ mặt đất đến, nội tạng trong cơ thể đều bắt đầu rung động, kinh mạch bạo động, linh căn bắt đầu chậm rãi hòa tan, sinh mệnh lực cũng theo sự chuyển động của trận pháp mà biến mất.
Tiêu Hồn trận!
Không chỉ có thân thể tiêu vong, mà hồn phách cũng bị diệt sát theo, một trận pháp âm tà!
Mà loại trận pháp này tuyệt đối không phải loại trình độ như Tô Thanh Liên có thể bày ra, ít nhất phải có tu vi Xuất Khiếu kỳ mới có thể bày ra Tiêu Hồn trận mạnh mẽ thế này!
Trong đầu Tô Thanh Y nhanh chóng suy nghĩ, quát to một tiếng: “Vô Đạo!”
Đại kiếm từ trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng bay ra, sau đó dưới sự điều khiển của nàng chém về phía dây leo ràng buộc nàng! Dây leo giống như có mạng sống nhanh chóng né tránh, sau đó như roi đánh lên người nàng. Tô Thanh Y cầm kiếm dây dưa với dây leo ở bốn phía, nàng một lòng muốn chạy trốn, mà dây leo vô cùng cố chấp trong việc để nàng rời đi, linh căn trong cơ thể Tô Thanh Y tan dần từng căn một, phát hiện nàng đang yếu dần, dây leo dứt khoát biến hóa ra mấy trăm sợi, thay đổi thành một lồng giam lớn. Bên ngoài truyền đến tiếng cười to của Tô Thanh Liên: “Tô Thanh Y, không phải ngươi có năng lực à, ngược lại ta muốn xem xem, ngươi có thể chạy ra khỏi đại trận này không!”
Tô Thanh Y không nói gì, nàng rút một cây chủy thủ từ trên chân ra, quả quyết đâm vào tim mình!
Máu từ trong ngực nàng trào ra, một bên này ăn thuốc, một bên dùng máu đang trào ra bắt đầu vẽ phù trận.
Đại trận này là Nhất phẩm đại trận đứng đầu của Phù tu, chỉ có một khả năng duy nhất có thể phá trận là dùng máu đầu tim của nàng đi thử một chút thôi. Nhưng mà thử một chút không có nghĩa là có thể thực hiện, nhưng bây giờ đã ở tình trạng này, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Máu trong tay nàng vẽ lên một trận pháp phòng hộ vô cùng lớn, lúc đang vẽ trận thì bên ngoài truyền đến tiếng cãi lộn, giống như Lư Cơ và Tô Hoa chạy vào.
“Thanh Liên, ngươi làm cái gì vậy!” Lư Cơ kinh hoảng nói, Tô Thanh Liên lạnh lùng nói: “Ta muốn giết nàng ta.”
“Hoang đường!” Tô Hoa tức giận quát: “Nàng là tỷ tỷ của ngươi.”
“Rất nhanh sẽ không phải rồi,” Sắc mặt Tô Thanh Liên lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Phụ thân, linh căn của nàng ta đã bị phế rồi, không lâu nữa thân hủy hồn tiêu, đến lúc đó ta biến thành dáng vẻ của nàng ta, trở thành đệ tử của Tĩnh Diễn đạo quân.”
“Ngươi điên rồi à!” Tô Hoa gào lớn: “Mỗi đệ tử đều có một ngọn hồn đăng, nàng ta là thủ tịch đệ tử của Tĩnh Diễn đạo quân, dùng máu đầu tim để khắc hồn đăng, nếu nàng ta chết, Tĩnh Diễn lập tức sẽ biết ai là hung thủ, ngươi muốn chết à!”
“Hồn đăng...” Sắc mặt Tô Thanh Y trắng bệch, trong nháy mắt hiểu ra vì sao người thần bí kia không ra tay. Nhưng mà đã đi tới nước này rồi, nàng còn có cách nào khác chứ?!
Đúng lúc này, Lư Cơ đột nhiên nói: “Để ta!”
“Mẫu thân?!” Tô Thanh Liên kinh ngạc nói: “Ngươi định làm gì?!”
“Để ta giết nàng ta cho!” Lư Cơ kích động nói: “Ta giết cho, ngươi nhanh chóng cải trang người khác, ngoan ngoãn sống tốt đi. Thanh Liên...”
“Các ngươi đều câm miệng!” Tô Hoa bình tĩnh nói: “Ta giết nàng ta, các ngươi đi nhanh đi.”
Nghe được câu đó, trong lòng Tô Thanh Y căng thẳng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Tô Hoa lại có thể là người như vậy. Người ở phía ngoài cũng rõ ràng sửng sốt, qua một lúc lâu, Lư Cơ mới nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Lại muốn ta làm cái gì?”
“Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có thể làm gì cho ta chứ?” Tô Hoa cười lạnh nói, Lư Cơ không thể tin: “Ngươi... Vậy vì sao ngươi...”
“Thanh Liên cũng là nữ nhi của ta,” Tô Hoa lạnh giọng nói: “Lý do này đã đủ chưa?”
Lư Cơ không nói gì, Tô Thanh Liên đang thi pháp cũng lắp bắp kinh hãi. Nhiều năm như vậy, Tô Hoa đối xử với nàng thật sự không tồi, nhưng các nàng đều nghĩ là vì Tô Thanh Liên có Song linh căn.
Thấy thần sắc của mẹ con các nàng, trong lòng Tô Hoa thấy khổ, trên mặt lại bất động thanh sắc, trong tay nhanh chóng kết ra trận pháp, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
“Không cần,” Tô Thanh Liên tỉnh táo lại, chậm rãi dừng trận pháp lại: “Ta sẽ biến nàng ta thành Khôi Lỗi, sẽ không có ai phát hiện nàng ta đã chết. Đến lúc đó ta lại biến thành nàng ta.”
“Ngươi không làm được...” Lư Cơ lập tức hiểu được nàng đang nói gì, run giọng nói: “Ngươi...”
“Thế năm đó sao mẫu thân biến thành Nguyên Chân Tử đạo quân được?”
Cái tên Nguyên Chân Tử vừa ra khỏi miệng, Tô Thanh Y lập tức cả kinh ngẩng đầu lên.
Nguyên Chân Tử là sư phụ của Nhiễm Diễm, từ nhỏ đã nuôi nấng nàng lớn lên, thậm chí còn gần gũi hơn so với phụ mẫu của nàng.
Đại trận đã thành nhưng Tô Thanh Y lại chậm chạp không khởi động, nàng muốn nghe tranh chấp ở bên ngoài, Tô Thanh Liên giận dữ nói: “Tộc của ta có thiên phú dị bẩm, có thể tùy ý biến thành người khác, mẫu thân có thể biến thành Nguyên Chân Tử thì sao ta không thể biến thành Tô Thanh Y được!”
“Thanh Liên...” Lư Cơ run rẩy nói: “Sao ngươi lại biết...”
“Mười bốn năm trước, Tinh Vân Môn, các ngươi cho là cái gì ta cũng không biết à?” Tô Thanh Y lạnh giọng nói: “Chuyện Nhiễm Diễm đạo quân, các ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, nếu không muốn ta nói ra ngoài, các ngươi phải giúp ta. Ta cam đoan, ta sẽ làm Tô Thanh Y một cách thiên y vô phùng.”
Quanh thân một trận trầm mặc, sau một lúc, Tô Hoa mở miệng nói trước: “Được, ngươi muốn như thế nào thì như thế đó.”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Tô Thanh Y lập tức lạnh xuống. Nàng gào lớn: “Phụ thân! Thanh Liên là nữ nhi của ngươi, ta thì không phải à!”
“Thanh Y,” Sắc mặt Tô Hoa không đổi: “Ngươi có thể coi như chưa bao giờ có người phụ thân này.”
Nghe nói như thế. Tô Thanh Liên mỉm cười, điều khiển trận pháp bị tạm dừng, lạnh lùng nói: “Tô Thanh Y...”
Tô Thanh Y biết không thể kéo dài nữa, nghe thấy Tô Thanh Liền vừa nói ra, Tô Thanh Y quát lên một tiếng: “Phá!”
Trong một chớp mắt, đất rung núi chuyển, hào quang từ dưới chân Tô Thanh Y mạnh mẽ tràn ra, biến thành phi đao chém vào bốn phía. Tô Thanh Y đứng dậy lập tức chạy, Tô Hoa gầm lên: “Nghịch tử đừng chạy!”
Sau đó một trận uy áp ùn ùn kéo đến. Tô Thanh Y không dám quay đầu, ngự kiếm nhanh chóng bay về phía trước, cũng không quan tâm đằng sau xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy khi trận uy áp qua đi thì không có âm thanh nào nữa. Nàng nằm ở trên thân kiếm một đường xông ra ngoài, không biết qua bao lâu, nàng phát hiện phía sau không có ai, cuối cùng yên lòng dừng lại trong một rừng cây.
Vừa đi xuống, nàng liền không còn khí lực che lấy tim đang chảy máu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sẽ chết ư?
Nàng nghĩ.
Bên tai là âm thanh chít chít oa oa của hệ thống, cũng không nghe rõ được là hắn gọi gì, nhưng mà điều này làm cho nàng yên tâm hơn nhiều.
Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành... Hệ thống sẽ không để nàng chết đi nhỉ?
Là do nàng chủ quan, thế nhưng đến cùng là ai đã cho Tô Thanh Liên một trận pháp lớn như vậy nhỉ?
Tô gia cùng cái chết của nàng năm đó đến cùng là có quan hệ gì?
Tô Thanh Y suy tư, chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ, mà ở phía bên kia, một thanh niên mặc áo bào đen rơi xuống trước mặt ba người Tô Hoa.
“Người của bản tọa mà các ngươi cũng dám động vào?!”
Trong mắt Tô Hoa lộ vẻ căng thẳng, chắn trước người hai mẹ con, lạnh lùng nói: “Đi!”
Lư Cơ không chút do dự mang theo nữ nhi xoay người bỏ chạy, thanh niên mặc áo đen mỉm cười phất nhẹ kim phiến một cái, trong tay Tô Hoa tế ra một cái đỉnh lớn, thanh niên lạnh lùng nói: “Sơn Hà đỉnh? Rất tốt...”
Lư Cơ chạy một đường như điên ra ngoài, sau lưng truyền đến một trận nổ mạnh, uy áp của tu sĩ Đại Thừa kỳ như cuồng phong đảo qua đỉnh núi, Lư Cơ ngẩn người.
Một lát sau, thanh niên áo đen kia đột ngột xuất hiện ở trước mặt nàng, túm lấy cổ áo nàng, lạnh lùng nói: “Tô Thanh Liên đâu?!”
“Tô Hoa đâu?!” Lư Cơ kinh hãi lên tiếng, thanh niên mặc áo đen cười cười, xách một cái đầu người tới trước mặt Lư Cơ: “Sao thế, phu nhân đau lòng à?”
Sắc mặt Lư Cơ đại biến, trong đầu trống rỗng, khuôn mặt của người trước mặt còn dừng lại ở khoảng khắc cuối cùng dường như vô cùng thống khổ, không có chút nào giống với khuôn mặt nam nhân lạnh lùng trong trí nhớ của nàng cả. Một lát sau, nàng gào lên nhào về phía đối phương: “Ta muốn ngươi chết!”
Nam nhân kia dường như cũng không vội giết nàng, nhẹ nhàng linh hoạt vừa tránh vừa né, lạnh lùng nói: “Giao Tô Thanh Liên ra đây.” Lư Cơ làm như không nghe thấy, từng chiêu từng chiêu tàn nhẫn lao về phía hắn. Trong mỗi pháp quyết đều có bóng dáng của Tô Hoa, nam nhân không khỏi nở nụ cười: “Hôm nay thật sự làm cho ta mở rộng tầm mắt mà, sài lang Tô Hoa vì thê tử lấy thân tế Sơn Hà đỉnh, rắn rết Lư Cơ vì trượng phu mà liều mạng với ta, đây thật là để ta không tưởng tượng được đó.”
“Câm miệng!” Lư Cơ một trảo chụp về phía hắn, đối phương lại nhẹ nhàng né đi, một tay nắm chặt lấy cổ tay của nàng ta, ôn hòa nói: “Phu nhân, ta khách khí hỏi ngươi một lần cuối cùng, Tô Thanh Liên đâu?!”
Lư Cơ không nói lời nào, sắc mặt nam nhân lạnh xuống, một trận pháp nhanh chóng xuất hiện dưới chân Lư Cơ, dây leo từ trong trận pháp phá đất chui lên, quấn chặt lấy nàng ta. Lư Cơ liều mạng giãy dụa, nam nhân đưa tay nắm ở trên cổ mảnh khảnh của nàng ta, lạnh giọng nói, âm thanh truyền khắp trăm dặm: “Tô Thanh Liên, bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức lăn ra đây cho ta, nếu không, ta sẽ thiên đao vạn quả mẫu thân ngươi!”
Không có âm thanh đáp lại.
Một lát sau, nam nhân thở dài nói: “Lư Cơ, đây quả nhiên là nghiệt chủng của ngươi và Tô Hoa mà...”
Lời vừa ra khỏi miệng, dây leo lập tức hóa thành lưỡi dao nhỏ, một đao một đao cắt vào người nữ tử. Lư Cơ chửi bậy thành tiếng, sắc mặt nam nhân không đổi.
Cho đến lúc nàng ta mắng to: “Ai mà không biết tâm tư bẩn thỉu kia của ngươi, cũng tốt là tiểu tiện nhân Nhiễm Diễm kia chết sớm...”
Âm thanh dừng lại im bặt, thân thể của nữ tử trong nháy mắt nổ tung thành huyết vụ, nam nhân rút bàn tay đầy máu về, sắc mặt lạnh lùng.
“Không phải tất cả mọi người đều có tư cách gọi tên sư phụ ta.”
Nói xong, hắn giẫm lên bãi thịt nát máu tươi rời đi.
Ở chỗ hắn rời đi một lúc lâu sau, một thân ảnh nữ tử nước mắt giàn dụa chậm rãi hiện ra trong bóng đêm.
Ánh mắt của nàng đã biến thành đỏ như máu, nàng cắn cánh tay của mình để không khóc thành tiếng, ở chỗ đầu răng còn lưu lại máu tươi.
Chờ tới lúc tỉnh lại, Tô Thanh Y đang nằm trên một cái giường mộc mạc. Bây giờ mặt trời đã ngã về phía tây mang theo ánh sáng màu quýt chiếu vào cửa sổ, làm cho căn phòng nhìn vô cùng dịu dàng.
Vết thương trên người nàng đã được xử lý qua, quần áo cũng được người ta đổi một bộ mới, rõ ràng là có người đã cứu nàng. Nàng chống người dậy, đánh giá bốn phía.
Đây là một căn phòng nhỏ bình thường của nhà nông, phòng được quét dọn sạch sẽ gọn gàng nhìn ra được chủ nhà là một người ưa sạch sẽ. Trên tường treo cung tên, trên ghế phủ da hổ, giống như là chủ hộ là thợ săn, nếu không trong phòng nghèo khó như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện vật trân quý như da hổ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu rồi, vết thương của nàng thế mà đã kết vảy. Trên người mặc áo thô vải gai, giống như là quần áo của nam nhân được sửa nhỏ rồi thay vào, sắc mặt Tô Thanh Y không khỏi cứng đờ, đúng lúc này, một thiếu niên bưng một bát thuốc đi đến, vừa vào đến cửa, mắt hắn sáng lên bưng bát đến gần giường: “Tức phụ[1], ngươi tỉnh rồi à?!”
[1] Tức phụ: Vợ. (Naughtycat: Mặt Hàn ca dày quá đi mà =))) )
Tô Thanh Y: “...”
Chuyện gì đã xảy ra thế, nàng lại xuyên nữa à?
Hệ thống quả quyết trả lời nàng: “Không có đâu.”
Cũng đúng, ngực nàng vẫn còn vết thương mà.
Thế là nàng hít một hơi: “Vị công tử này...”
“Đừng gọi là công tử, chúng ta không quen nói mấy từ nho nhã thế đâu,” Đối phương đi tới, để cái bát xuống bàn, lấy khăn đã được vắt sạch ra rồi ngồi xuống giường bắt đầu lau mặt cho Tô Thanh Y. Tô Thanh Y cả kinh vội nói: “Đạo hữu!!!”
“Đã nói là chúng ta không quen nói mấy từ nho nhã rồi mà,” Mặt thiếu niên đỏ hồng nói: “Ngươi gọi ta là A Hàn là được rồi.”
Nói là không quen nho nhã nhưng dáng dấp thiếu niên này lại vô cùng nhã nhặn, cho dù là mặc một tấm áo thô vải gai đã ố vàng, tóc buộc bằng một dây cột tóc đơn giản, nhưng cũng giống công tử nhà nào đó đi du lịch chỉ là đổi một thân trang phục thôi.
Dáng vẻ của hắn rất giống Tạ Hàn Đàm lúc thiếu niên, dù là ngũ quan rõ ràng không hề giống, nhưng dù sao cũng sẽ làm cho người ta không nhịn được mà nhớ tới thiếu niên khi đó còn ôn hòa đơn thuần.
Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn hắn, bị hắn dùng khăn lau mặt sạch sẽ, sau đó bỗng nhiên kịp phản ứng, cúi đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì, để ta.”
“Đều đã sạch rồi,” Thiếu niên mỉm cười đứng dậy, làm như nhớ tới cái gì nói: “À, chắc là ngươi đã đói rồi, ta bắt gà đi nấu cho ngươi một bát canh gà.”
Nói xong, hắn liền xông ra ngoài, hoàn toàn không nghe thấy Tô Thanh Y gọi: “Này...”
Tô Thanh Y giãy dụa đứng dậy muốn chạy theo hắn, nhưng vừa mới xuống giường thì cảm giác được điểm không thích hợp, sau khi nàng đưa linh lực đi một vòng toàn thân bỗng nhiên phát hiện vấn đề.
Linh căn của nàng không thấy...
Không phải Ngũ linh căn có vấn đề mà là linh căn không thấy!
Trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới trận pháp đêm hôm đó, ban đầu trận pháp kia làm tan rã chính là linh căn, chẳng lẽ... Chẳng lẽ...
Tô Thanh Y không dám nghĩ tiếp.
Làm tu sĩ đã năm mươi bốn năm, rất nhiều suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ, nàng thân mang huyết hải thâm cừu, nếu như thành một phế nhân không có linh căn...
Nếu