Edit: Naughtycat
Khi Tô Thanh Y đồng ý nói câu ‘Được’ kia thì có thứ gì ở trong lòng hai người lặng yên rơi xuống.
Một cái là viên mãn, một cái là kết thúc.
Tần Tử Thực có chút khó tin nổi, lời nói mà hắn hi vọng cả đời, thế mà lúc sống cũng đợi được đến một ngày có thể nghe thấy.
Mà Tô Thanh Y lại là bừng tỉnh, hóa ra là nàng đã thật buông được Tạ Hàn Đàm.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, cuối cùng Tô Thanh Y nói: “Chúng ta đi tìm Thẩm Phi trước nhé?”
“Được.” Tần Tử Thực gật đầu, Tô Thanh Y không nhịn nổi cười: “Không hỏi ta vì sao không đi tìm Lận Quan Tài trước à?”
“Ngươi có lý do của ngươi,” Tần Tử Thực nghiêm túc nói: “Ta luôn tin ngươi.”
Nói xong hắn kéo tay nàng, giẫm lên thân Bạch Ngọc kiếm, quay đầu nói: “Đi đâu?”
“Đi chỗ nào?” Tô Thanh Y hỏi hệ thống, vừa hỏi xong thì trong đầu nàng lập tức hiện lên một bản đồ. Bản đồ này hoàn toàn không giống với Tu chân giới trong trí nhớ của nàng, nàng cẩn thận xem trong chốc lát, nhíu mày nói: “Hướng Nam, đi Vạn Khô cốc.”
Tần Tử Thực gật đầu, kéo nàng đến trước người, ôm vào trong ngực, sau đó ngự kiếm bay đi. Tô Thanh Y không khỏi đỏ mặt: “Cái này cũng không cần mà...”
“Gió đêm lạnh.” Tần Tử Thực vô cùng chính trực nói.
Hai người vội vàng đi một đường, qua hơn nửa đêm, Tô Thanh y cảm giác cách vị trí đánh dấu trên bản đồ trong đầu ngày càng gần, thẳng đến lúc có ánh sáng lóe lên, nàng nhanh chóng nói: “Chính là chỗ này!”
Tần Tử Thực nhìn nàng một cái, dường như muốn hỏi gì đó nhưng cũng không nói ra. Mà Tô Thanh Y cẩn thận nhìn chằm chằm cảnh tượng trống không ở phía dưới, nhíu chặt mày.
Trước đây nàng có đi qua Vạn Khô cốc một lần, nói là sơn cốc, thật ra là một bình nguyên rất lớn, xương trắng đầy đất, sát khí tận trời, tu sĩ bình thường căn bản không dám tới gần. Vậy mà giờ phút này, rõ ràng phải là cảnh tượng của Vạn Khô cốc vậy mà vẫn là núi non liên miên, một đường lan tới một thung lũng thật lớn.
Bình thường vì Sơn Đô ít ngươi nên vô cùng yên tĩnh, nhưng núi non nơi này lại không như thế, dường như nó bị người ta bổ ra một cái thông đạo, thông đạo có thể chứa được bốn người đi song song, cách mỗi một trăm trượng lại có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên đứng trên đám mây, giám thị người đi lại.
Trên con đường này đầy ắp người, đều là người phàm. Dường như bọn họ là từng nhà từng nhà nhét chung một chỗ, giữa người với người không có bất kỳ khe hở nào, một đường chậm chạp đi xuống thung lũng phía dưới, giống như một con rắn lớn không có đầu đuôi, quay quanh giữa vùng núi này.
Toàn bộ cảnh tượng đều vô cùng yên tĩnh, để lộ ra một cỗ quỷ dị khiến người ta cảm thấy khủng hoảng. Tô Thanh Y không dám tùy tiện ra tay, đứng ẩn thân trên đám mây cùng Tần Tử Thực, nhìn cảnh tượng này, âm thầm hỏi hệ thống: “Đây là chuyện gì thế?”
“Tích phân của kí chủ không đủ, không thể thẩm tra. Nhưng mà có lòng nhắc nhở, trong toàn bộ trận pháp này, nhóm kí chủ chỉ có thể thay đổi hành vi mình làm ra, không thể xen vào người khác, hơn nữa chỉ có một lần cơ hội ra tay.”
“Cái gì gọi là chỉ có thể thay đổi hành vi mình làm ra?”
“Chính là, trong thế giới này, các ngươi chỉ có thể can thiệp vào hành động của Lận Quan Tài, ngươi và Tần Tử Thực, ba tu sĩ ngoại giới này thôi, không thể can thiệp vào hành động của người khác. Giống như giờ phút này, ngươi không thể cứu những người này, cũng không thể giết Thẩm Phi lúc gặp được hắn. Nhưng nếu ngươi nhìn thấy ngươi ở quá khứ, ngươi có thể giết nàng, có thể ngăn cản nàng làm chuyện gì đó.”
Nghe nói như thế, Tô Thanh Y nhíu mày. Vạn Khô cốc này vẫn là một mảng núi non, chứng minh là có lẽ quay về rất nhiều năm trước, Mai Trường Quân đã sống hơn một ngàn năm, ai biết về tới lúc nào của nàng ấy chứ?
“Rốt cuộc bây giờ là lúc nào?”
“Một ngàn năm trước.”
Tô Thanh Y: “...”
Thật sự trở lại một ngàn năm trước rồi!!
Tô Thanh Y cùng Tần Tử Thực đánh giá người ở phía dưới, thấp giọng dặn lại lời của hệ thống vừa nói với nàng. Tần Tử Thực gật đầu cũng không hỏi thêm gì, Tô Thanh Y nhìn hắn một cái, không nhịn được hỏi: “Ngươi không có gì muốn hỏi ta à?”
“Ai cũng đều có bí mật, nếu ngươi muốn nói cho ta biết thì tự nhiên ngươi sẽ nói cho ta biết. Ngươi không muốn nói cho ta biết, ta hỏi ngươi thì sẽ làm cho ngươi khó xử.” Trên mặt Tần Tử Thực bình thản, trong lòng cũng đã có phán đoán, hẳn là Tô Thanh Y có một dạng như pháp bảo hack, đang chỉ điểm cho nàng những thứ này. Không phải tiểu thuyết đều viết như thế à?
Trong lòng Tô Thanh Y có chút cảm động, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ tới lúc thích hợp... Ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ừm.”
Nói xong, hệ thống lập tức chen ngang: “Thẩm Phi tới.”
Cùng lúc đó, Tô Thanh Y liền nhìn thấy trong đám người có một đứa bé đi trước, có một mũi tên lục sắc, nhìn rõ là một thiếu niên.
Thiếu niên này thoạt nhìn có dáng vẻ mới mười hai mười ba tuổi, mặc đồ tơ lụa thêu mây cuộn, rõ ràng là con em nhà giàu, lại mang khuôn mặt trắng bệch, thân hình gầy gò, đi theo sau người nhà mình, từng bước một khó khăn đi chuyển về phía trước động. Bên cạnh hắn đi theo một nữ tử khác, thoạt nhìn mới sáu bảy tuổi, mặc một bộ quần áo vá, gian nan đi về phía trước.
Không ai kéo nàng, cũng không ai quan tâm nàng, bước chân của nàng quá nhỏ, chỉ có thể chạy chậm theo, khi Tô Thanh Y chú ý tới bọn họ, nàng ấy đã hết sức, cả người đều gục trên mặt đất.
Thiếu niên bên cạnh ôm cổ nàng, cũng trong nháy mắt đó, tên đệ tử Trúc Cơ kỳ đứng trên không trung vụt mạnh cây roi lại, giận dữ nói: “Đi mau đi!”
Thiếu niên bị cây roi kia đánh đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, nhưng không buông tiểu nữ hài ra, kéo nàng đứng lên, sau đó dịu dàng hỏi nàng: “Người nhà ngươi đâu?”
Được người kéo đi, nữ hài tử rõ ràng đỡ hơn rất nhiều, ngước đầu lên nhìn thiếu niên, đỏ mắt nói: “Ta... Người nhà của ta chỉ cần đệ đệ, không quan tâm tới ta... Mang theo đệ đệ chạy rồi...”
“Không sao,” Thiếu niên cười cười: “Đừng lo lắng, bọn họ chạy không thoát đâu.”
Nữ hài tử dường như là không hiểu hắn nói gì, mê muội nhìn hắn. Cũng vào lúc này, đám người đột nhiên huyên náo, một con rồng lửa từ trên không gào thét nhào qua, trong nháy mắt đánh chết vài vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng trên không ở bên cạnh. Thiếu niên nhanh chóng kịp phản ứng, trong nháy mắt khi tu sĩ bị giết, hắn lập tức kéo nữ hài tử, nói với người nhà mình: “Chạy đi!”
Thiếu niên và người nhà lập tức xông ra ngoài, đám người nhanh chóng tản ra bốn phía, chạy vào trong rừng, Tô Thanh Y kéo tay Tần Tử Thực âm thầm đi theo thiếu niên, Tần Tử Thực nhíu mày nói: “Đây là Thẩm Phi?”
“Đúng.” Tô Thanh Y gật đầu, Tần Tử Thực hơi nghi hoặc: “Sao không trực tiếp giết luôn?”
“Chúng ta không thể quyết định vận mệnh của người khác, chúng ta chỉ có thể thay đổi vận mệnh của chính mình. Trong trận pháp này, ngươi chỉ có thể thay đổi chuyện có liên quan đến ba người từ ngoài vào là chúng ta thôi.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Tần Tử Thực lạnh nhạt gật đầu, cùng Tô Thanh Y đuổi theo thiếu niên. Thiếu niên lôi kéo nữ hài tử một đường chạy như điên, một đám tu sĩ phía sau bọn họ đánh nhau, vừa mới bay qua một đỉnh núi, một thi thể tu sĩ ở phía sau hai người nữa chặn trước người bọn họ, giờ phút này tụ tập ít nhất trăm người, cầm đầu chính là Thẩm Phi và người nhà hắn. Hai tu sĩ đứng trên không trung, lạnh lùng nói: “Quay về.”
Mọi người vừa do dự lại vừa sợ hãi, Thẩm Phi nhíu chặt mày, một lúc lâu, mới đột ngột đánh về phía hai người kia, hét lớn: “Chạy!”
Tên tu sĩ cười lạnh, giống như nắm con gà con ném Thẩm Phi trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Không biết tốt xấu!”
Nói xong, thi thể phía sau hai người bọn họ đánh về phía hắn, cũng trong nháy mắt này, nữ hài và người nhà hắn cùng nhau nhào về phía thi thể bên người Thẩm Phi, người nhà Thẩm Phi dây dưa kéo cỗ hung thi kia lại, nói với Thẩm Phi: “Chạy đi!”
Cũng vào lúc này, một nữ tu đột nhiên xuất hiện đánh về phía hai tu sĩ kia, hung thi bị người nhà Thẩm Phi quấn lấy, hai tu sĩ đánh với nữ tu kia, Thẩm Phi bị tiểu nữ hài kéo chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.
Hắn nhìn hung thi cắn lên cổ phụ mẫu hắn, nhìn máu thịt bọn họ bị kéo xuống từng mảng. Nhìn bọn họ gắt gao nhìn hắn, ôm chặt lấy hung thi, lớn tiếng gào: “Chạy! Chạy đi!”
“Chạy! Tiểu ca ca chạy nhanh!”
Tiểu cô nương ra sức hô to, dường như chỉ sợ hắn quay lại. Nàng nắm chặt tay hắn, vẫn không chịu buông tay, mãi đến khi không còn nhìn thấy phía sau, hai người bắt đầu chạy như điên.
Bọn họ không dám dừng lại, vẫn chạy về phía trước, mãi cho đến lúc sắc trời sáng lên, bọn họ mới chạy ra khỏi cánh rừng, hai người tìm được một cái miếu đổ nát, lúc này mới dừng lại.
Sau khi dừng lại, Thẩm Phi vẫn ngơ ngác, hắn ngồi không nhúc nhích ở trong ngôi miếu đổ nát, tiểu cô nương tìm được trong miếu một cái chậu, lấy nước ở bên ngoài, đưa đến trước mặt Thẩm Phi, rụt rè nói: “Tiểu ca ca, nước này.”
Thẩm Phi chuyển ánh mắt ngơ ngác sang phía tiểu cô nương, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ngươi ở đây...”
Vừa mở miệng thì nước mắt lập tức cũng rơi xuống. Hắn tựa như ý thức được cái gì, run rẩy giơ tay lên che hai mắt mình gào khóc.
Tiểu cô nương sợ hãi, chạy lên ôm hắn, ra sức nói: “Ca ca không khóc... A Mai ở đây... Ca ca đừng khóc...”
Thẩm Phi ôm lấy nàng, vẫn khóc lớn, tiểu cô nương một chút lại một chút vỗ lưng Thẩm Phi, chân thành nói: “A Mai ở đây, ca ca không cần sợ hãi. Về sau còn có A Mai, A Mai sẽ bảo vệ ca ca.”
Thẩm Phi khóc thật lâu, cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại, hắn lau nước mắt, nghiêm túc nhìn chăm chú tiểu cô nương trước mặt, một lúc lâu sau cuối cùng hắn hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Ta gọi A Mai.”
“Họ gì?”
“Họ Lư.”
“Phụ mẫu ngươi không cần ngươi nữa à?”
“Đúng vậy,” Nói xong, A Mai đỏ mắt, tủi thân nói: “Bình thường bọn họ đã nói nữ hài tử không đáng tiền, sau này đều phải gả ra ngoài. Sau đó người xấu vào trong nhà bắt người, bọn họ cũng lặng lẽ mang theo đệ đệ mà bỏ chạy.”
Nghe lời này, Thẩm Phi cười nhẹ, xoa tóc của nàng, ôn hòa nói: “Thế về sau, ngươi coi như người nhà của ta, được không?”
“Ngươi có bỏ ta lại nữa không?” Tiểu cô nương ngửa đầu nhìn hắn, Thẩm Phi lắc đầu: “Sẽ không, ta sẽ vĩnh viễn không bỏ lại ngươi.”
“Được,” Tiểu cô nương nắm chặt tay hắn, cười khanh khách nói: “Ta cũng sẽ không bỏ tiểu ca ca.”
Thẩm Phi dịu dàng nhìn nàng, chậm rãi nói: “A Mai tên này không hay lắm, về sau... Ngươi tên Trường Quân đi. Mai chính là họ của ngươi, ngươi gọi Mai Trường Quân, được không?”
“Được.” Tiểu cô nương gật đầu, nghiêm túc nói: “Trường Quân, rất hay.”
Đến đây, cuối cùng Tô Thanh Y cũng hiểu được, tiểu cô nương này rốt cuộc là ai. Nàng không khỏi có chút thương cảm, nghiêm túc nhìn tiểu cô nương kia, còn muốn tiến lên ôm lấy nàng ấy.
Thẩm Phi cùng Mai Trường Quân nói chuyện trong chốc lát rồi hai người liền đi ngủ, chờ hai người đều ngủ rồi, Tô Thanh Y không nhịn được hỏi hệ thống: “Nói này, ta không can thiệp vào cuộc sống của bọn họ thế ta giúp bọn họ một chút có được không? Cho bọn họ cái chăn mền gì đó...”
“Không nghịch chuyển quỹ tích cuộc đời bọn họ thì có thể, hơn nữa không thể để bọn họ thấy ngươi.”
“Được.” Tô Thanh Y đồng ý, bắt đầu tìm chút chăn mền đồ ăn ở trong Nạp Hư giới mà Tần Tử Thực cho nàng. Trước đó nàng nhét lung tung nhiều đồ vật này nọ vào Nạp Hư giới bây giờ cuối cùng cũng có chút tác dụng, sau khi thi pháp làm cho hai người ngủ say, nàng lặng lẽ đắp chăn lên cho hai người, sau đó đốt lửa rồi đặt chút thức ăn vào bên người họ.
Nàng cùng Tần Tử Thực ngồi bên đống lửa sưởi ấm, chưa tới một lúc, một thanh niên bước vào.
Áo bào màu trắng thuần, mặt nạ bạch ngọc – Lận Quan Tài.
Dường như hắn vội vàng chạy tới, Tô Thanh Y vừa thấy hắn lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi có thể tính ra.”
“Sao ngươi lại đến đây?”
Lận Quan Tài vừa vào cửa đã bắt đầu đặt câu hỏi, Tô Thanh Y cười cười: “Ta còn muốn hỏi ngươi đây, trận pháp của ta trở lại lúc người hiến tế sinh ra, không phải hai trăm năm trước ngươi mới bò ra từ quan tài à, cộng lại thì ngươi cũng năm trăm tuổi, sao lại quay về một ngàn năm trước?”
Nói xong, Tô Thanh Y tưởng tượng ra một chuyện, cau mày nói: “Hay ngươi là Thẩm Phi?”
“Không,” Giọng nói của Lận Quan Tài có chút kích động, hắn lạnh lùng nói: “Ta không phải.”
“Vậy ngươi...”
“Ta là Lận Quan Tài, ta là một người độc lập, năm trăm năm trước ta sinh ra ở trong quan tài, cái này không sai.” Nói xong, Lận Quan Tài rũ mắt, trong giọng nói mang theo chút trào phúng: “Nhưng mà, năm trăm năm trước, thật ra ta đã gần chết.”
“Là một sợi tơ tình của Thẩm Phi, mang theo khí tức của hắn cứu ta sống lại.” Lận Quan Tài nhìn về phía hai đứa bé đang ngủ say, có chút tuyệt vọng nói: “Năm đó Thẩm Phi tu Vô Tình đạo, vì tu đạo đã rút tình cảm của mình với Mai Trường Quân từ trong thân thể ra. Cái này ở Vô Tình đạo gọi là ‘Cắt tơ tình’, tơ tình trên bản chất là tình cảm của người trong cuộc, mang theo chân khí của đối phương. Lúc ấy Thẩm Phi đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chân khí của hắn đã trực tiếp cứu sống ta trong thân thể mẫu thân ta.”
“Từ lúc ta sinh ra đã mang theo tình cảm và ký ức của Thẩm Phi với Mai Trường Quân, nếu như bắt đầu từ sợi tơ tình này thì hoàn toàn chính xác... Là ta bắt đầu sinh ra ở nơi này.”
“Hệ thống,” Nghe đến đó, Tô Thanh Y có chút mờ mịt: “Thế Lận Quan Tài kia thì tính là một phân thân của Thẩm Phi hay là một người hoàn toàn độc lập.”
“Là một người độc lập nhưng hắn không thể giết Thẩm Phi.”
“Mẹ kiếp thế chúng ta về đây thì có ý nghĩa gì?”
Tô Thanh Y hỏng mất, hệ thống nói: “Ngươi nói rõ với Lận Quan Tài, tự hắn sẽ có quyết định.”
“Được rồi,” Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn Lận Quan Tài: “Ta phải nói rõ với ngươi một việc, chúng ta trở về chỉ có thể thay đổi chuyện liên quan đến bản thân, không thể thay đổi quỹ tích cuộc sống của người khác. Cho nên trước khi ngươi và Thẩm Phi gặp nhau thì chúng ta ai cũng không thể giết Thẩm Phi. Hơn nữa, ngươi chỉ có một cơ hội ra tay thay đổi quỹ tích cuộc đời mình thôi.”
“Ta... Không được tính là một phân thân của Thẩm Phi à?” Lận Quan Tài có chút không yên lòng, Tô Thanh Y lắc đầu: “Lận Quan Tài, ngươi chính là Lận Quan Tài. Cho nên ngươi không ngại thì đi suy nghĩ một chút, cơ hội chỉ có một lần nên làm thế nào mới có thể thay đổi kết quả ở hiện tại đi.”
Nghe nói như thế, Lận Quan Tài không khỏi cười nhạt: “Làm sao mới có kết quả tốt nhất, không phải quá rõ rồi sao?”
“Giết ta, để cho ta không tồn tại, không phải là đủ rồi à?”
“Làm cho Thẩm Phi không rút ra sợi tơ tình kia, như vậy ta cũng không sinh ra, Thẩm Phi vẫn sẽ yêu Mai Trường Quân, như vậy hắn cũng không phải bước đến con đường kia.” Trong mắt Lận Quan Tài là một mảng lạnh băng, Tô Thanh Y gật đầu, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Như vậy có phải là muốn nói chúng ta phải chờ năm trăm năm nữa, chờ tới lúc ngươi sinh ra?”
Nghe nói như thế, khuôn mặt Lận Quan Tài cứng đờ, nhưng mà ba người đều phát hiện, dựa theo quy tắc của hệ thống, cho đến lúc đó ba người bọn họ không được làm một cái gì.
“Hệ thống,” Tô Thanh Y có chút sụp đổ: “Chúng ta phải ở trong này ngây ngốc năm trăm năm sao?!!”
“Hoàng lương nhất mộng[1], trong nháy mắt sau khi trở về, các ngươi vẫn ở tại chỗ đó mà, ngươi sợ cái gì?”
“Không có cách gì đơn giản hơn à?”
“Năm trăm năm cho các ngươi ma luyện tâm tính, không tốt à?”
“Cút...”
“Thật ra thì,” Hệ thống có chút bất đắc dĩ nói: “Ta cũng muốn cho ngươi một biện pháp cao cấp, nhưng mà quyền hạn của ta không đủ. Ta cũng rất muốn để ngươi trực tiếp giết chết Thẩm Phi, nhưng mà nếu nghịch chuyển thời không thì không thể muốn làm gì thì làm, thế giới này sẽ loạn mất. Mỗi người chỉ có thể quyết định vận mệnh của chính mình, không có tư cách quyết định vận mệnh của người khác, ngươi có hiểu không...”
“Đã hiểu...” Tô Thanh Y vô cùng đau buồn, nàng ngẩng đầu nhìn mọi người, thông báo với bọn họ: “Xem ra, chúng ta thật sự phải ngốc ở đây năm trăm năm rồi...”
Tần Tử Thực gật đầu, không có phản ứng gì: “Được.”
Lận Quan Tài cũng chậm rãi nở nụ cười nói: “Được. Coi như ta được lời sáu trăm năm, hơn nữa, có thể nhìn nàng ấy lớn lên, thật ra ta rất cao hứng.”
“Ngươi thích Mai Trường Quân à?” Tô Thanh Y muốn xác định một chút, Lận Quan Tài không nói chuyện, hắn quay đầu nhìn tiểu cô nương đang nằm trên đất, chậm rãi nói: “Đúng... Ta thích nàng ấy.”
“Vô cùng, vô cùng thích nàng ấy.”
“Sao ngươi quen với nàng ấy?”
Có lẽ do đêm qua dài, nội tâm Tô Thanh Y dấy lên lòng bát quái, Lận Quan Tài nghĩ lại, chậm rãi nói: “Giống với mấy lời đồn ở bên ngoài thôi... Ta ngây người ở trong quan tài ba trăm năm. Chỗ khác duy nhất là dù ta ở trong quan tài ba trăm năm