Edit: Đậu Đậu
Beta: Naughtycat
Sau khi ba người Tô Thanh Y rơi xuống mặt đất từ trong gió lốc, Tô Thanh Y ngơ ngác trong chốc lát, sau đó nhanh chóng từ dưới đất ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện mình đã trở lại Bồng Lai.
Lúc này cảnh tượng ở Bồng Lai vẫn giống như lúc bọn họ vào pháp trận, thi thể của Thẩm Phi và Mai Trường Quân nằm ở một bên, Tô Thanh Y cuống quít gọi hệ thống: “Hệ thống, chúng ta trở về thời điểm nào vậy?”
“Các ngươi vừa trở về sau thời điểm đó không đến một khắc, Mai Trường Quân vừa mới chết cách đây không lâu.”
“Chuyện ta làm ở quá khứ không tồn tại sáo?!” Tô Thanh Y nhìn xung quanh, nhìn thấy Tần Tử Thực đang nằm kế bên mình, nhanh chóng dùng thần thức xem thương thế của hắn, sau đó xác định chỉ là do dùng linh lực quá mức, mới yên lòng, vừa hỏi hệ thống vừa đi qua chỗ Lận Quan Tài đang nằm.
Máu thấm đầy trên ngực Lận Quan Tài, hắn nôn ra từng ngụm máu trên mặt đất, nhìn thấy Tô Thanh Y đi tới, nắm chặt lấy Tô Thanh Y, khó nhọc nói: “Trường Quân... Trường Quân...”
“Ngậm mồm!” Tô Thanh Y bỏ mấy viên thuốc vào miệng hắn, vội vàng nói: “Ngươi còn sống, thì chắc chắn Mai Trường Quân cũng sẽ sống. Ngươi cố chịu đựng một lúc, ta đi lấy ít đồ.”
Nói xong, nàng vọt vào trong tiệm, tìm đến vị trí cực âm kia, từ trong tay áo lấy ra một hình người bằng giấy, lấy hai ngón tay vạch một cái lên hình người bằng giấy, trên bãi đất trống liền xuất hiện một vị đại hán đang vác cuốc, Tô Thanh Y ra lệnh: “Đào nơi này sâu xuống mười trượng sau đó cầm đồ vật dưới đó lên đưa ta!”
Đại hán gật đầu, Tô Thanh Y làm vài lần theo cách này biến ra thêm mấy đại hán nữa, sau đó cầm Vô Đạo chém xuống một kiếm, đất rung núi chuyển, trên mặt đất xuất hiện khe hở, đất ở nơi này đều bị Tô Thanh Y làm cho nứt ra rất nhiều. Tần Tử Thực còn ở bên ngoài bị chấn động này làm bừng tỉnh, đứng lên, lại nhìn thấy Tô Thanh Y đang đào đất bên trong viện.
Bọn họ đào rất nhanh, không đến một khắc đồng hồ, liền thấy được một cái hộp gỗ bị phong ấn bằng linh lực. Rốt cuộc nội tâm Tô Thanh Y cũng có câu trả lời, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cầm hộp gỗ lên, ôm vào người chạy về phía Lận Quan Tài sau đó lấy tất cả đồ trong hộp gỗ ra.
Đây đều là bảo bối cứu mạng, không nghĩ tới thế mà Mai Trường Quân lại tìm được đủ tất cả cho nàng! Nếu như Mai Trường Quân có thể tìm đủ hết tất cả những thứ đó, như vậy cũng có nghĩa là bởi vì bọn họ trở về, mới tạo ra kết quả như hôm náy. Như vậy nàng chuẩn bị cỗ thân thể kia để cho Mai Trường Quân giờ phút này cũng nên sống lại, nếu nàng để Mai Trường Quân đặt ngũ hành linh châu ở những vị trí này, vậy thì cái trận pháp này cũng khó mà hoàn thành. Cho nên, có lẽ cũng do Thẩm Phi chết đi, nhưng trận pháp này còn chưa hoàn thành, Bồng Lai vẫn là dáng vẻ nửa sống nửa chết này, cũng là nguyên nhân linh mạch không hình thành được.
Tô Thanh Y vừa tự hỏi những thứ này vừa đút nước mắt Phượng Hoàng cho Lận Quan Tài. Vết thương trên người Lận Quan Tài bắt đầu nhanh chóng khép lại, Tần Tử Thực đi đến sau lưng Tô Thanh Y, nhìn đồ vật trong tay Tô Thanh Y, lập tức kịp phản ứng nói: “Hoá ra chúng ta không thay đổi được bất kỳ thứ gì sao?”
“Nhưng bọn họ còn sống,” Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn Tần Tử Thực, chân thành nói: “Bọn họ còn họ sống, như vậy là đủ rồi.”
Tần Tử Thực gật đầu, ho khan hai tiếng, Tô Thanh Y lấy ra một lá bùa đưa cho Lận Quan Tài đang dưỡng thương bên cạnh, dặn dò một câu: “Mai Trường Quân chắc đã sống lại trong thân thể mà chúng ta chuẩn bị cho nàng ấy rồi, ngươi đi đến Tinh Vân môn, dùng lá bùa này đặt trên đầu quan tài, thì sẽ có thể đưa nàng ấy từ trong quan tài ra. Ngươi cứ chữa thương trước đi, ta và Tần Tử Thực đi cứu những người khác.”
Nói xong, nàng đứng dậy, lấy pháp khí ra, vội vàng mang theo Tần Tử Thực bay về hướng cất giấu ngũ hành châu. Hai người ngồi tĩnh toạ trên pháp khí khôi phục thể lực, Tô Thanh Y ngồi không một lúc đột nhiên nhớ ra cái gì, mở to mắt, nhìn Tần Tử Thực nói: “Tĩnh Diễn Đạo quân.”
Nghe thấy xưng hô của nàng, Tần Tử Thực nhíu mày, dường như có chút không hiểu, Tô Thanh Y nhích lại gần hắn, vẻ mặt thành thật tiến đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy, vì để nâng cao hiệu quả phục hồi, xung quanh đây đều không có người, ngươi có muốn cân nhắc hay không...”
Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng, Tô Thanh Y cười hì hì, nói tiếp: “Hôn một cái?”
Tần Tử Thực không trả lời, đè nàng lại kéo đến phía trước mình, linh lực xoay một vòng giữa hai người, thần sắc trên mặt Tần Tử Thực bình tĩnh lại nghiêm túc, giống như là đang nghiêm túc tu đạo. Hai người bọn họ dựa vào nhau hôn một lần rồi lại thêm một lần, đến khi cả người Tô Thanh Y mềm nhũn ngã vào trong ngực của hắn, sắc mặt Tần Tử Thực không thay đổi hỏi nàng: “Học được chưa?”
“Học được cái gì?” Tô Thanh Y không hiểu lắm, Tần Tử Thực vuốt mái tóc mềm mại của nàng, nhìn đường cong dưới lòng bàn tay, hờ hững nói: “Muốn làm thí không cần mở miệng.”
“Đã hiểu, chó cắn người đều là chó không sủa.” Tô Thanh Y hung dữ quay đầu: “Nhất là người như ngươi vậy đó.”
Tần Tử Thực cười không nói gì, dường như rất là hài lòng. Linh lực của hai người cũng khôi phục hơn một nửa, nhất là Tô Thanh Y, song tu cùng với tu sĩ Đại Thừa kỳ, đối với nàng cũng không phải chỉ tẩm bổ một hay hai phần. Mà thân thể của nàng là thuần Âm, vốn chính là thể chất đỉnh lô tốt nhất, lại song tu với Tần Tử Thực, tất nhiên Tần Tử Thực cũng sẽ có nhiều chỗ tốt.
Hai người đều có chỗ tốt, tâm tình vui vẻ, sau khi hạ xuống thành trì thứ nhất nơi đặt ngũ hành linh châu, Tô Thanh Y đào ngũ hành châu lên.
Vừa đào Ngũ Hành châu lên, thì xung quanh âm thanh ầm ầm sụp đổ vang lên, Tô Thanh Y bỏ Ngũ Hành châu vào trong tay áo của mình, bắt đầu đi về nơi đặt viên ngũ hành châu tiếp theo bay qua.
“Ngũ Hành châu này có tác dụng gì?”
“Chúng nó ngăn cản Thẩm Phi sử dụng trận pháp, trận pháp Thẩm Phi sử dụng là trận pháp được cải biên từ trận pháp năm đó chúng ta thấy, trận pháp năm đó chúng ta thấy là dùng sinh mệnh của con người đi ngưng tụ thành linh mạch, cho nên mới cần người của cả một đất nước, nhưng lại không thương tổn tới thần hồn của họ. Còn Thẩm Phi thì lại khác, chuyện hắn muốn làm, là bắt đi hồn phách người khác, phương pháp này vô cùng âm hiểm. Mà tác dụng chính của Ngũ Hành châu là mở ra một khu vực an toàn ở trong trận pháp này, đặt tất cả hồn phách vào trong đó. Cho nên, hồn phách của tất cả mọi người đều sẽ đuợc an toàn.”
Nói xong, Tô Thanh Y nghiêm túc nói tiếp: “Bây giờ hai chúng ta trừ việc tìm ngũ hành châu, còn cần phải tìm thấy thân thể của Phượng Ninh, như vậy mới có thể đưa Phượng Ninh bình an trở về được.”
“Còn những người khác thì sao?” Tần Tử Thực nhíu mày, Tô Thanh Y buông tay nói: “Phải xem mệnh của họ thôi. Hơn nữa người giống như Tiêu mỗ nào đó, loại người quyền cao chức trọng như thế, Huyễn Âm cung chắc sẽ tự mình nghĩ cách.”
Tần Tử Thực nhẹ gật đầu, không nói gì, Tô Thanh Y nhịn một lúc lại nói: “Ta nói, sao chàng không có phản ứng gì? Vị hôn thê của chàng, chắc giờ chỉ còn hồn phách thôi đó.”
“Nàng ăn dấm.” Tần Tử Thực quay đầu nhìn nàng, nghiêm túc mở miệng. Sắc mặt Tô Thanh Y cứng đờ, sau đó nàng đột nhiên nhớ ra cái gì hỏi: “Tống Hàn đâu?!”
Mặt Tần Tử Thực lập tức trầm xuống.
Vừa đi hơn hai trăm năm, Tô Thanh Y trở về, thế mà bây giờ mới nhớ đến hắn. Ở trong đầu liều mạng hỏi hệ thống: “Tống Hàn đâu?!”
“Ui cha ngươi đừng để ý,” Hệ thống bất mãn nói: “Ngươi phá trận pháp của Thẩm Phi, mở ra bí cảnh, chắc chắn hắn sẽ đi ra được.”
Tô Thanh Y nghĩ lại thấy hệ thống nói cũng đúng. Nếu như Lận Quan Tài nói không sai thì hẳn là Tống Hàn rơi vào một trận pháp khác, như vậy, chỉ cần nàng phá được đại trận của Thẩm Phi, thì tiểu trận tự nhiên cũng sẽ bị phá.
Tới khi nàng lấy lại tinh thần, thì phát hiện Tần Tử Thực nhắm mắt hoàn toàn mặc kệ nàng. Tô Thanh Y nghĩ một chút rồi chân thành nói: “Tử Thực, ta chỉ đơn thuần coi Tống Hàn là bạn bè.”
“Gọi sư phụ.”
Tô Thanh Y: “...”
Hai người cứ lặng lẽ như vậy một đường tìm tất cả Ngũ Hành châu. Sau khi lấy tất cả ngũ hành châu, xung quanh phát ra âm thanh ầm ầm, Tô Thanh Y nhìn quanh bầu trời từng mảng từng mảng sập xuống, cảm thấy quả nhiên trận pháp này không phải là trận pháp bình thường...
Tần Tử Thực nhìn đồ vật bên cạnh đổ loạn xuống, lập tức mở kết giới, kéo Tô Thanh Y vào trong ngực.
Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: “Sư phụ, ngươi ôm ta như vậy không thích hợp cho lắm?”
Tần Tử Thực: “...”
Một lúc sau, toàn bộ Bồng Lai đều đã hoàn toàn sập xuống, xung quanh bốc lên khói bụi cuồn cuộn, Tô Thanh Y nhìn tình huống này, theo bản năng rút Vô Đạo từ trong kiếm cung ra nắm chặt trong tay, lạnh giọng nói: “Không đúng.”
Vừa dứt lời, một trận cuồng phong cuốn đến, thổi tan bụi mù xung quanh, Tô Thanh Y bị gió thổi đến không mở nổi mắt ra, Tần Tử Thực đứng ra trước mặt nàng, tay áo vung lên, lập tức cản trận gió to kia lại.
Một lúc sau, gió ngừng thổi, Tô Thanh Y cẩn thận từng li từng tí mở to mắt lập tức nhìn thấy hai người đang đứng trước một động phủ vô cùng lớn, động phủ này từ đá cẩm thạch đen khoét ra một cái cửa cực lớn, mặt đất trước của cũng là đá đen, tất cả bên cạnh đều là hoa đào vừa nở rộ, ánh trăng trong trẻo chiếu sáng những bông hoa đào này, hoa đào hơi rung rung, tung bay rơi xuống đất.
Tô Thanh Y nhô đầu ra từng sau lưng Tần Tử Thực, trông thấy trên cánh cổng trước mặt có một bảng hiệu treo trên cao đề “Thanh Diễm Cung”.
“Đây là cái gì vậy?” Tô Thanh Y trốn sau lưng Tần Tử Thực hỏi, Tần Tử Thực cầm kiếm trong tay hờ hững nói: “Tự hỏi nàng ấy.”
Tô Thanh Y nghĩ ngợi rồi hỏi hệ thống: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Theo lý thuyết chỉ cần pháp trận của Thẩm Phi bị phá vỡ, nơi đầu tiên bọn họ trở lại phải là Bồng Lai đảo thường ngày, nhưng sao lại đi tới chỗ quỷ dị thế nào chứ nhỉ, mà chỗ này rốt cuộc là chỗ nào?
“Là chỗ tốt,” Trong âm thanh của hệ thống dường như có tiếng thở dài: “Đi vào đi, nơi này đều là của ngươi đấy.”
“Cái gì?” Tô Thanh Y nghi ngờ hỏi: “Không phải hệ thống nhà ngươi lừa ta đấy chứ?”
“Đại tỷ à, ngươi là Kí chủ của ta đấy,” Hệ thống suy sụp: “Sao ta lại hố ngươi chứ.”
“Lần trước ngươi chả lừa ta à… Tô Thanh Liên ấy…”
“Cầu phú quý trong nguy hiểm mà! Ngươi không đi kết thúc chuyện Tô gia thì ngươi phải gánh nhân quả. Lúc ấy không dứt, sau này ngươi muốn dứt cũng không được. Ngươi có biết theo nguyên tác viết Tô Thanh Liên sau này phát triển có bao nhiêu đáng sợ không! Hai Đại Thừa kỳ cũng không đánh chết được mình nàng ta đâu!”
Tô Thanh Y thấy lạ hỏi: “Sao bây giờ ngươi lại chịu nói cho ta biết nhiều vậy?”
“À, ta quên nhắc với ngươi,” Hệ thống làm ra vẻ không có gì quan trọng: “Điểm tích lũy trước mắt của ngươi có thể tra một vài quan hệ đặc thù của vài vai phụ nhỏ trong nguyên tác.”
“Nguyên tác…” Tô Thanh Y cười lạnh: “Hiện tại kịch bản của sách kia đã bị lệch đến bao xa rồi chứ? Ta biết thì có ích gì.”
Hệ thống: “…”
Trong lúc Tô Thanh Y đang cãi nhau với hệ thống, Tần Tử Thực cũng yên lặng chờ nàng, nhìn nàng mãi không nói gì, cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Thanh Y, có đi vào không?”
“Đi chứ.” Tô Thanh Y lấy lại tinh thần, dứt khoát mở miệng, sau đó nàng đi về phía trước đẩy cửa lớn ra.
Sau cửa là một sơn động cực lớn, dưới sơn động đều là dung nham, đối diện phía bên kia có một cái bình đài, giữa bình đài với cửa lớn được nối với nhau bởi một cái dây sắt to như cánh tay, lung la lung lay giữa không trung.
Một con chim bay từ ngoài vào, vừa mới bay đến chỗ dung