Edit: Naughtycat
Ngày thứ hai lúc Tô Thanh Y tỉnh lại thì thấy Tần Tử Thực đang ngủ bên cạnh nàng. Khuôn mặt của hắn ở ngay trước mắt nàng, gần trong gang tấc, ánh nắng rơi trên khuôn mặt như ngọc của hắn, sạch sẽ dịu dàng. Tô Thanh Y không nhịn được vươn tay ra xoa lên mặt hắn, Tần Tử Thực chậm rãi mở mắt ra, sau khi yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng, khàn khàn nói: “Chào buổi sáng.”
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến âm thanh sốt ruột của Tiết Tử Ngọc: “Phong chủ không xong rồi, không thấy tiểu sư muội đâu!”
Hai người cứng đờ người, Tần Tử Thực nhíu mày lạnh lùng quát: “Cút!”
Tô Thanh Y thì vội vàng bò dậy, ra sức mặc quần áo lên người. Tần Tử Thực chậm rãi đứng lên, nhìn dáng vẻ Tô Thanh Y giống như bị bắt gian tại chỗ vậy, nghe tiếng Tiết Tử Ngọc chạy mất, hắn hơi bất mãn nói: “Ta đi tìm Tống Húc, ngày mai đính hôn luôn.”
“Bình tĩnh đã…” Tô Thanh Y đang thắt đai lưng thì ngẩng đầu lên bối rối nói: “Bảo bối à, trên danh nghĩa chúng ta là sư đồ đó, ta cũng không muốn là một Nguyễn Mặc Trúc thứ hai đâu.”
“Đừng lo,” Tần Tử Thực cũng đứng dậy, áo choàng chỉ buộc một sợi dây lỏng lẻo, lộ ra một mảng lớn ngực, đi chân trần đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói: “Ta không phải Tạ Hàn Đàm, ta che chở được nàng.”
“Từ từ đã,” Tô Thanh Y mặc áo khoác lên, chân thành nói: “Chờ ta khôi phục thân phận thật sự đã, thành hôn là chuyện lớn cả đời người, ta không muốn lén lút thành hôn ngay cả thân phận thật cũng không lộ ra.”
Tần Tử Thực không nói gì, quanh người dày đặc khí lạnh, Tô Thanh Y vòng tay kéo cổ hắn xuống hôn một cái, rồi nói: “Ta đi về trước, phải bí mật nha bảo bối!”
Nói xong lập tức mở cửa ra tự về phòng mình. Vừa vào đến sân đã nhìn thấy Vãn Thu đang múc nước buổi sáng, thấy nàng đi về, Vãn Thu thẳng người lên, dịu dàng nói: “Cô nương về muộn rồi.”
Tô Thanh Y hơi chột dạ, gật đầu lập tức đi vào trong, sắc mặt Vãn Thu không đổi lấy nước nói: “Cô nương có cần nước tắm không?”
Cả người Tô Thanh Y đờ ra, Vãn Thu tiếp tục nói: “Nhìn vẻ mặt đầy sắc xuân của cô nương, nhất định Phong chủ rất tuyệt nhỉ?”
“Vãn Thu!” Tô Thanh Y đỡ trán, đau khổ nói: “Rốt cuộc ngươi học mấy thứ này ở chỗ nào vậy chứ!”
Vừa dứt lời, bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh sốt ruột của Tiết Tử Ngọc: “Vãn Thu cô nương, xin hỏi sư muội đã về chưa?”
“Đến đây!” Tô Thanh Y vội vàng lên tiếng, rồi đi ra mở cửa viện, hơi ngượng ngùng chào hỏi Tiết Tử Ngọc, áy náy nói: “Thật ngại quá sư huynh, tối hôm qua là ta ham chơi làm sư huynh lo lắng…”
Lâu lắm không về Thiên Kiếm tông, vậy mà không nhớ chuyện luyện tập buổi sáng này của Vấn Kiếm phong…
Tiết Tử Ngọc thở phào, đang định khoát tay thì cả người đột nhiên cứng đờ, hắn đánh giá Tô Thanh Y từ trên xuống dưới, dường như đột ngột nhớ ra gì đó, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng bỏ đống y phục vào trong tay Tô Thanh Y, vội nói: “Những y phục này cũng muốn vẽ tinh trận, làm phiền sư muội rồi, ta đi trước, quấy rầy sư muội thật ngại quá!”
Vừa dứt lời, Tiết Tử Ngọc chạy nhanh như gió biến mất. Tô Thanh Y ngẩn người, khó hiểu nói: “Hắn làm sao vậy nhỉ?”
Vãn Thu cười khanh khách, hơi ngượng ngùng nói: “Cô nương, trên y phục của ngài đều là mùi hương quen thuộc mà Phong chủ thường dùng đó…”
Lúc này đến phiên Tô Thanh Y hỏng mất.
Nàng vội vàng bảo Vãn Thu lấy nước, nhanh chóng đi rửa mặt thay đồ, sau đó suy nghĩ một chút vẫn không dám ra khỏi cửa, thành thành thật thật ngồi ở trong phòng vẽ tinh trận.
Nhưng mà ta không tìm núi thì núi cũng tới tìm ta, đến buổi chiều, Tô Thanh Y đã nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm ở ngoài, Mạc Vân và Tinh Hà dài giọng ở bên ngoài gọi: “Sư muội, chúng ta tới thăm ngươi nè, sư muội, mau mau ra mở rộng cửa nào…”
Có mở hay không mở đây, Phong chủ không về, ai dám mở cửa chứ?
Tô Thanh Y ở trong phòng có chút sụp đổ nghĩ, nhưng đối phương kiên trì gõ cửa một lúc lâu, Tô Thanh Y thở dài, cuối cùng vẫn phải bảo Vãn Thu đi mở cửa cho bọn họ, sau đó bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn, ngồi trong phòng chăm chú vẽ tinh trận.
Mạc Vân và Tinh Hà không ngoài dự đoán của nàng, sau khi hăng hái bừng bừng ngồi xuống, câu đầu tiên Mạc Vân nói là: “Sư muội, nghe nói ngươi và sư thúc thành đôi rồi à?!”
Tô Thanh Y thong thả ngẩng đầu, buồn bã nói: “Cái mồm Tiết Tử Ngọc sao có thể rộng như vậy chứ?”
“Sư muội nói thế không đúng rồi,” Tinh Hà vội nói: “Chuyện tốt thì phải chia sẻ. Dù sao chúng ta cũng đã biết từ đầu, sớm muộn gì hai người cũng sẽ ở cùng một chỗ, bây giờ đã ở chung còn không nói một tiếng với chúng ta, cái này rất không có đạo nghĩa nhé!”
“Tinh Hà sư huynh,” Tô Thanh Y khẽ liếc: “Sao ngay từ đầu các ngươi đã biết sớm muộn gì chúng ta sẽ ở cùng nhau vậy?”
“Ngươi không biết à!” Tinh Hà kích động: “Thật ra ngày đầu tiên ngươi vào cửa, Phong chủ tất cả các phong đều biết ngươi là người của Tĩnh Diễn sư thúc rồi, cho nên không ai dám chọn ngươi đó, không thì sư phụ ta cực kỳ muốn nhận ngươi là đệ tử!”
“Là sao?” Tô Thanh Y hơi sững sờ, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác vui vẻ, không khỏi nói: “Thế là hắn đã sớm đánh tiếng với sư phụ các ngươi à?”
“Không phải thế!” Tinh Hà vung tay lên, sảng khoái nói: “Là vì Tĩnh Diễn sư thúc mua cho ngươi một căn nhà, chúng ta đã nghĩ chắc chắn ngươi là ngoại thất hắn nuôi ở bên ngoài! Vừa nghĩ đến Tĩnh Diễn sư thúc có thể nghĩ thông, sư phụ chúng ta đều rất kích động đó!”
Nói xong Mạc Vân và Tinh Hà đều cười ha hả.
Tô Thanh Y: “…”
“Nhưng mà,” Mạc Vân đột nhiên nghiêm túc nói: “Rốt cuộc sao ngươi và sư thúc phát triển nhanh vậy? Thủ đoạn của sư thúc thật cao quá!”
Tô Thanh Y không trả lời, nàng bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại rốt cuộc tại sao quan hệ của nàng và Tần Tử Thực lại đi đến bước này nhỉ?
Hình như mọi thứ thay đổi bắt đầu từ lúc Tần Tử Thực cắt một nửa linh căn cho nàng… Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, Tô Thanh Y khó tránh khỏi nghĩ đến Tô Thanh Liên.
Nàng thong thả đưa mắt nhìn Mạc Vân, âm u nói: “Lại nói, chuyện này ta còn phải cảm ơn ngươi đấy…”
“Cảm ơn ta?” Mạc Vân hơi khó hiểu. Tô Thanh Y bất chợt rút Vô Đạo ra, chĩa kiếm về phía Mạc Vân, kiếm khí bàng bạc, Mạc Vân sợ đến mức nhảy ra tít ngoài viện, kêu lên: “Tô Thanh Y, ngươi làm cái gì thế!”
Tô Thanh Y xách theo kiếm từ trong nhà đuổi ra, dịu dàng nói: “Vì xử lý chuyện của Tô Thanh Liên cho ngươi mà linh căn của ta bị hủy, ngươi còn nhớ chứ?”
Vừa nghe lời này, Mạc Vân lập tức cứng người, Tô Thanh Y nhìn thiếu niên dưới ánh mặt trời, không biết vì sao lại nhớ tới dáng vẻ cố chấp lúc trước của Tô Thanh Liên, nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Mạc Vân, ngươi thực sự ghét Tô Thanh Liên à?”
Mạc Vân không biết chuyện Tô Thanh Y gặp phải ở Tô gia, nhưng cũng phần nào hiểu được, tự nhiên nghe Tô Thanh Y hỏi như vậy, không khỏi vô cùng kinh ngạc: “Sao sư muội lại hỏi câu này?”
Tô Thanh Y có nhiều điều muốn nói cho Mạc Vân, nhưng nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Mạc Vân, nàng nghĩ một chút rốt cuộc nói: “Thôi, quên đi.”
Ba người trò chuyện một lúc, hai người kia vô cùng hưng phấn, trọng tâm câu chuyện từ đầu đến cuối không rời khỏi được Tần Tử Thực, sau một lúc, cuối cùng Tô Thanh Y cũng có chút sụp đổ: “Không phải Thiên Kiếm tông không cho phép sư đồ ở chung à? Không phải Nguyễn sư thúc vì cái này mà vẫn bị coi là sự sỉ nhục của tông à? Các ngươi có thể khiêm tốn một chút không hả!”
Nghe được tên Nguyễn Mặc Trúc, Tinh Hà và Mạc Vân liếc nhìn nhau, một lúc sau, người vào tông sớm hơn là Tinh Hà thở dài nói: “Sư muội, thật ra chuyện của Nguyễn sư thúc không giống với ngươi, ngươi không cần quá lo lắng. Thiên Kiếm tông cũng không cấm sư đồ ở chung một chỗ, chỉ nói là không cam chịu sư đồ biến thành đạo lữ giống Tinh Vân môn thôi. Sở dĩ Nguyễn sư thúc là sự sỉ nhục của sư môn, không phải vì nàng ta thích Tạ Hàn Đàm, mà bởi nàng ta vì Tạ Hàn Đàm mà bỏ hết nguyên tắc.”
“Sư đồ thích nhau cũng không có gì, trong mắt một số người có lẽ là vi phạm cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Thiên Kiếm tông cũng không phải môn phái như vậy. Thứ thật sự khiến Thiên Kiếm tông lo ngại, là Nguyễn sư thúc biết rõ Tạ Hàn Đàm thả Ma thú, giấu sư môn học nghệ, sau đó trở thành Ma tu, còn không phân tốt xấu mà bảo vệ, thậm chí còn âm thầm sát hại vài đệ tử tận mắt chứng kiến Tạ Hàn Đàm nhập ma để che giấu chân tướng. Hơn nữa quan trọng nhất là thật ra Tạ Hàn Đàm lại không thích Nguyễn sư thúc.”
“Yêu một người cũng chẳng phải là vấn đề gì, nhưng nếu vì yêu một người mà ngay cả tôn nghiêm đều vứt bỏ, cái này khó tránh khỏi làm người khác coi thường.”
“Huống chi, Nguyễn sư thúc lại là người đứng đầu một phong của Thiên Kiếm tông ta, hạ thấp bản thân như vậy…”
Nói đến đây, Tinh Hà thở dài lắc đầu. Tô Thanh Y không nói gì, nàng nhớ lại những lo sợ của mình trước kia, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Sau khi tiễn Mạc Vân và Tinh Hà về, Tô Thanh Y ở trong phòng vẽ tinh trận, không bao lâu thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng người gõ cửa sổ, nàng đi tới trước cửa rồi sau đó mở cửa sổ ra lập tức thấy người đứng ngoài cửa sổ.
Ngọc quan búi một nửa, lam bào bạch sam, trong tay hắn cầm một cái đèn kéo quân đang xoay vòng, bươm bướm trên đèn lồng bay tới bay lui thoạt nhìn rất vui vẻ.
Tô Thanh Y một tay cầm y phục, một tay cầm bút lông, nhìn thanh niên trước mặt, không khỏi ngẩn người: “Sao chàng lại tới đây?”
Tần Tử Thực không trả lời, ánh mắt hắn rơi vào y phục trên tay nàng, nhận ra đó là y phục của nam đệ tử ở Đệ Lục phong của Thiên Kiếm tông, ánh mắt hắn tối xuống nói: “Y phục của ai?”
“Hả, không biết, mỗi ngày ta vẽ nhiều như vậy, ai biết được là của ai chứ?”
“Ồ.” Dường như Tần Tử Thực không vui cho lắm, đứng ở phía bên ngoài cửa sổ, vẫn nhìn chằm chằm vào y phục trong tay nàng, dường như đang tập trung suy nghĩ gì đó. Tô Thanh Y lười biếng tựa người vào khung cửa sổ, cúi đầu vừa vẽ vừa không kiên nhẫn nói: “Chàng vẫn chưa trả lời ta chàng đến đây làm gì thế?”
Tần Tử Thực không nói lời nào, nhấc đèn lồng lên đưa cho nàng.
Tô Thanh Y ngẩn người, trong lòng đột nhiên dâng lên chút vui vẻ, cầm đèn lồng vào trong tay, nhếch môi nói: “Cho ta à?”
Tần Tử Thực gật đầu, Tô Thanh Y cầm đèn lồng nhìn bươm bướm bay tới bay lui phía trên, phát hiện ra dường như bươm bướm mới được vẽ xong, kinh ngạc hỏi: “Cái này là chàng tự tay vẽ à?”
Tần Tử Thực tiếp tục gật đầu. Tô Thanh Y há to miệng, kinh ngạc nói: “Tần Tử Thực, lần này làm người Tu chân giới thật không uổng mà… Không chỉ tu đạo, còn học được cả vẽ nữa…”
“Ừ.” Sắc mặt Tần Tử Thực không đổi, nhận lời khen của Tô Thanh Y. Tô Thanh Y cười tủm tỉm xoay người đặt đèn lồng sang bên cạnh, chân thành nói: “Đèn lồng rất đẹp, ta rất thích, cảm ơn chàng.”
Tần Tử Thực vẫn gật đầu mà không nói chuyện. Tô Thanh Y im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Vậy, chàng còn có chuyện gì à?”
“Ta đốt đèn,” Rốt cuộc Tần Tử Thực cũng mở miệng, vẻ mặt có hơi mơ màng, chậm rãi nói: “Là sợ nàng quay về không thấy rõ đường, cố ý đến đón nàng về nhà.”
Tô Thanh Y ngẩn người. Tần Tử Thực xoay đầu lại, bên tai mang theo chút đỏ ửng khả nghi, dường như là sợ nàng nghe không hiểu, nói lại lần nữa: “Nói đơn giản chính là ta nhớ nàng, muốn đưa nàng về Vấn Kiếm nhai.”
Nghe lời này, Tô Thanh Y không nhịn được bật cười, nhỏ giọng nói: “Tần Tử Thực, trước đây chàng chưa bao giờ nói những lời này mà, sao bây giờ có thể nói trơn tru vậy hả.”
Tần Tử Thực chăm chú nhìn người đang cười tươi như hoa trước mặt, trên vẻ mặt lạnh nhạt dường như xen chút căng thẳng: “Ta không muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa, ta sợ ta không nói ra thì nàng sẽ đi mất.”
Tô Thanh Y sững người, sau đó nàng thấy trong lòng có phần chua xót khổ sở. Nàng đặt y phục và bút trong tay xuống một bên, hai tay chống lên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn Tần Tử Thực, dịu dàng nói: “Ta sẽ không đi nữa.”
Tần Tử Thực cúi đầu nhìn nàng, ánh sao rơi vào trong mắt nàng, trong con ngươi của nàng phản chiếu hình bóng hắn, nàng nói một cách chân thành: “Đừng lo, ta vẫn luôn ở đây.”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại.
Đột nhiên, hơi thở của hắn có phần dồn dập, ôm nữ tử bên trong cửa sổ