Edit: Naughtycat
Beta:
Thương Châu xuất hiện thiên thạch Thần giới, chuyện này đã sớm truyền khắp Tu Chân Giới. Nghe nói tu sĩ lần này đi vào muốn tìm vận may rất nhiều, loại đoạt cơ duyên này tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua. Tô Thanh Y biết rõ tính nguy hiểm của loại chuyện này, vốn không muốn để Tần Tử Thực đi mạo hiểm như vậy, nhưng Tần Tử Thực lại một lời chặt đứt ý niệm của nàng: “Năm đó sư phụ ta cũng chế tạo kiếm bản mạng cho ta như vậy, nàng là đồ đệ của ta, còn là thê tử của ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh Y không nói chuyện, trong lòng mơ hồ bất an. Tần Tử Thực suy nghĩ một chút lại nói: “Tu sĩ vốn là ngươi tranh ta đoạt mới được, hơn nữa thực lực của ta hôm nay cũng không sợ gì. Không đoạt được ta sẽ trở lại, nàng đừng quá lo lắng.”
Tô Thanh Y bị lời này của hắn nói cho không giận nổi, thở dài nói: “Tùy chàng vậy, nếu như chàng thực sự như chàng nói thì cũng còn tạm được.”
Kiếm tu ra tay đoạt đồ, ai mà không phải là ngươi chết ta sống?
Tần Tử Thực thấy nàng giận dỗi, theo ở phía sau nói: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
“Đâu có liên quan gì tới ta?”
Tô Thanh Y cười lạnh một tiếng, sau đó đâm đầu vào thư phòng của mình, mặc kệ hắn.
Nàng cầm trận pháp nghiên cứu, Tần Tử Thực đứng ở cửa nhìn nàng một lúc, cuối cùng nói: “Vậy... Ta đi.”
Tô Thanh Y không đáp lại hắn, Tần Tử Thực suy nghĩ một chút rồi xoay người rời đi, nhưng mà chưa đi được mấy bước đã nghe người sau lưng nói: “Ta đưa chàng đi.”
Tần Tử Thực dở khóc dở cười: “Chẳng qua là chém giết cướp khối thiên thạch, làm gì đến nỗi này?”
Hai Đại Thừa kỳ chém giết cướp thiên thạch, mất mặt không hả?
Tô Thanh Y hé miệng không nói, Tần Tử Thực thở dài, đi tới trước người của nàng nói: “Yên tâm đi, ta rất nhanh thì trở về. Không phải nàng cũng có chuyện của mình à?”
Nói đến đây, Tô Thanh Y biết quả thật là mình đi không nổi. Trong tay nàng còn có quá nhiều chuyện đều chờ nàng. Suy nghĩ kỹ một chút thật ra chỉ là chém giết cướp đoạt một khối thiên thạch Thần giới, lúc trước nàng đơn độc một mình loại chuyện này cũng đã làm nhiều, thế nào đến Tần Tử Thực, nàng lại không yên tâm đây?
Nàng thở dài, phất tay một cái nói: “Đi thôi, đi sớm về sớm.”
Tần Tử Thực mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.
Tô Thanh Y đợi ở trong phòng, đánh giá trận pháp trong tay. Ba cái trận pháp này rõ ràng cho thấy là một bộ phận đại trận không trọn vẹn, nàng cố gắng theo đường cong vẽ ra chỗ còn thiếu, kết quả ngòi bút khẽ động, cũng cảm giác trong mắt đau nhức, trận pháp kia giống như pháp thuật gì cấm người khác vẽ tiếp, Tô Thanh Y chỉ cảm thấy trong mắt tất cả đều là ánh sáng vàng, giống như sắp nhỏ ra máu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng che mắt, thở dốc lúc lâu.
Nàng đã tu sĩ Đại Thừa kỳ, pháp tu sĩ có thể để lại pháp thuật như vậy trên trận pháp năng lực tuyệt đối ở trên Độ Kiếp kỳ.
Mà Độ Kiếp kỳ hôm nay ở Tu Chân Giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, tất cả các tông các môn cộng lại không vượt quá mười lăm người, nhưng trong số tu sĩ Độ Kiếp kỳ này, hoàn toàn chưa từng nghe nói thuật phù triện trận pháp của người nào đã đến loại trình độ này.
Tô Thanh Y che mắt đợi lúc lâu cuối cùng cũng cảm thấy đỡ bớt, chậm rãi buông tay che mắt ra thích ứng ánh sáng. Đợi một lúc, trong lòng nàng biết trận pháp này đã không thể xem tiếp nữa bèn đứng lên, định đi ra ngoài làm chuyện khác.
Tần Tử Thực đi, nàng ở lại Thiên Kiếm Tông cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, thẳng thắn trở lại Nhiễm gia, đi thăm đệ đệ nàng.
Thời gian qua nàng không dám gặp Nhiễm Mặc vì trong lòng nàng luôn luôn oán hắn lừa mình. Hôm nay Tạ Hàn Đàm đã giải thích rõ tất cả, dù sao cũng có chung dòng máu, nàng cũng không thể nào không đi xem hắn.
Nàng báo với Tiết Tử Ngọc một tiếng rồi một mình rời Thiên Kiếm Tông.
Nhiễm gia ở phụ cận Tinh Vân Môn, cách Thiên Kiếm Tông khoảng 7 ngày đường. Tô Thanh Y từ tốn một đường đi qua, sau đó nhân lúc ban đêm vào Nhiễm gia.
Nhiễm gia vẫn là dáng vẻ năm đó, đình đài lầu các, ngay cả là ngay cả hạ nhân đều mặc y phục đến giống nhau như đúc, khuôn mặt cũng tương tự. Năm tháng chưa từng lưu lại một chút vết tích ở gia tộc này, nhưng mà Tô Thanh Y cũng đã bôn ba bên ngoài hơn hai trăm năm.
Nàng lặng yên không một tiếng động bước vào Nhiễm gia, chậm rãi đi đến trong phòng của Nhiễm Mặc. Trong trí nhớ lúc nàng chết đi, Nhiễm Mặc mới 27 tuổi, 17 tuổi hắn Trúc Cơ, dung mạo vẫn luôn dừng lại ở lúc đó.
Năm đó hắn Trúc Cơ, nàng vừa bị ép nhập ma, nàng thậm chí không thể thấy đệ đệ mình sau khi Trúc Cơ sẽ có dáng vẻ thế nào. Chờ sau khi gặp lại, cũng đã là lần gặp cuối cùng. Nàng quá hoảng loạn, thậm chí chưa từng có thể tỉ mỉ nhìn mặt hắn.
Nàng lặng lẽ đứng ở phía trước cửa sổ, thiếu niên đang ở trước cửa sổ đọc sách.
Sắc mặt hắn tái nhợt, dường như bị trọng thương, mặc y sam đơn bạc, vừa ho khan vừa lật trang sách.
Hắn đã là Kim Đan kỳ, ở tu chân giới coi như là thiếu niên thiên tài. Mặt mũi tuấn tú, thần sắc ôn hòa, giống như là thư sinh nhà ai, cúi đầu ho khan làm người ta lo lắng.
Tô Thanh Y vẫn âm thầm nhìn hắn, không dám tiến lên. Có lẽ là do sợ mà vốn có nhiều chuyện muốn nói, nhưng cũng chưa từng có thể nói ra miệng. Nàng từ một nơi bí mật gần đó quan sát hắn, chờ sau khi hắn ngủ, nàng mới dám lặng lẽ lẻn vào trong phòng, sau đó âm thầm đắp chăn lên cho hắn.
Nàng khẽ động, đối phương lập tức tỉnh lại, mở mắt nhìn lên dường như có chút mờ mịt.
Rõ ràng Nhiễm Mặc bị bệnh, Tô Thanh Y vẫn luôn không có cơ hội tới quá gần hắn, cũng không biết hắn bị bệnh gì. Nàng không yên lòng nên âm thầm theo Nhiễm Mặc. Mỗi ngày hắn càng ho khan, nàng lại càng lo lắng.
Không tới vài ngày, Nhiễm Thù đã đến cửa.
Nhiễm Thù là dưỡng nữ của Nhiễm gia, từ nhỏ Nhiễm Mặc đã thân cận nàng ta, về sau Nhiễm Thù cùng Nhiễm Diễm vào Tinh Vân Môn, Nhiễm Diễm là thân thể thuần Dương, nhất phẩm Hỏa Linh căn, mà Nhiễm Thù thì phần nhiều là nhờ phúc của Nhiễm Diễm, lúc này mới vào được tông môn.
Từ nhỏ Nhiễm Diễm đã bị buộc học pháp thuật, quanh năm đều bế quan, mà Nhiễm Thù thì không cần loại đãi ngộ này, cho nên lúc Nhiễm Mặc còn nhỏ, phần lớn thời gian là ở chung với Nhiễm Thù. Có lẽ ở trong lòng hắn, Nhiễm Thù càng giống như một tỷ tỷ tốt hơn là Nhiễm Diễm.
Lúc Nhiễm Thù tới, rõ ràng Nhiễm Mặc rất kích động, sớm nghe nói nàng ta đến cửa đã đích thân đi ra nghênh đón, Nhiễm Thù khoác áo choàng đen thêu hạc trắng, sau khi thấy Nhiễm Mặc thì thở dài lên tiếng: “Sao lại ra ngoài này?”
Nhiễm Mặc lắc đầu, ho khan: “Nghe được tỷ tỷ muốn tới, trong lòng Mặc nhi không khỏi mừng rỡ, không cách nào ngồi yên.”
Nhiễm Thù thương tiếc nhìn hắn, ôn hòa nói: “Bệnh ngươi lại nặng hơn chút rồi à?”
“Không ngại.” Nhiễm Mặc lắc đầu: “Mời tỷ tỷ.”
Nhiễm Thù thở dài móc ra một lọ đan dược từ trong túi nói: “Đây là ta đi tìm Y Thánh cố ý cầu đan dược, ngươi cầm ăn đi.”
Nhiễm Mặc cười cười: “Vẫn là tỷ tỷ tốt với ta.”
Tô Thanh Y từ một nơi bí mật gần đó nghe hai người bọn họ đối thoại, không biết vì sao lại thấy cực kỳ uể oải.
Dù sao đã qua 20 năm.
Đệ đệ của nàng đã trưởng thành, mà Nhiễm gia, cũng không còn có chỗ của nàng rồi.
Nàng yên lặng chờ Nhiễm Thù cùng Nhiễm Mặc trò chuyện với nhau xong, nhìn Nhiễm Mặc mặt mày hớn hở không nhịn được nhíu mày. Nhiễm Thù ăn cơm cùng Nhiễm Mặc, Nhiễm Mặc cúi đầu lên tiếng nói: “Tỷ tỷ, ngươi nói Nhiễm Diễm sẽ sống lại ư?”
Tô Thanh Y nghe được vậy thì giật mình, vì sao đệ đệ của nàng lại gọi nàng là Nhiễm Diễm?
Nhiễm Thù nhíu mày: “Vì sao hỏi như thế?”
“Đêm qua...” Nhiễm Mặc có chút buồn bã nói: “Ta nghĩ dường như nàng... Đã trở về?”
Nhiễm Thù không nói chuyện, trong mắt nàng ta hiện lên ánh sáng lạnh, trên mặt lại nở nụ cười, ôn hòa nói: “Mặc nhi, có lẽ ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Cũng phải...” Nhiễm Mặc cười khổ lên tiếng, trong mắt có chút mờ mịt: “Nàng đã chết, vĩnh viễn sẽ không trở về, ta nên an tâm mới đúng.”
Nghe được Nhiễm Mặc nói, Tô Thanh Y không nhịn được lui một bước như bị sét đánh.
Vì sao, đệ đệ của nàng sẽ nói ra lời như vậy?
Lẽ nào Nhiễm Mặc thật sự hi vọng nàng chết sao?!
Trong lòng nàng sợ hãi, xoay người muốn trốn. Nội tâm của nàng tràn đầy xúc động muốn tìm được Tạ Hàn Đàm, nàng muốn hỏi rõ ràng, rốt cuộc là vì sao Nhiễm Mặc lại như vậy đối với nàng?!
Nàng đang chuẩn bị lao ra, chợt nghe Nhiễm Mặc khẽ rên một tiếng, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Nhiễm Mặc đã té xỉu ở trong lòng Nhiễm Thù. Sau đó nàng ta giao Nhiễm Mặc cho hạ nhân ở một bên, lạnh lùng nói: “Mở đại trận hộ sơn ra!”
Nghe được Nhiễm Thù nói, lòng Tô Thanh Y lại trầm xuống.
Nàng vốn đã định buông tha Nhiễm Thù, lại không nghĩ rằng Nhiễm Thù gấp gáp muốn chết như vậy.
Tô Thanh Y cười lạnh ra tiếng, lại nghe Nhiễm Thù nói: “Nhiễm Diễm, nếu đã ở đây thì ra đi, lén lén lút lút như vậy là không muốn người ta nhận ra à?!”
“Ta không thể gặp người khác, nhưng không phải là không thể gặp ngươi,” Tô Thanh Y từ chỗ tối đi ra lạnh lùng nói: “Nhiễm Thù, ai cho ngươi lá gan lớn nói như thế với bản tọa?!”
Vừa dứt lời, uy áp tu sĩ Đại Thừa kỳ bắn về phía Nhiễm Thù! Sắc mặt Nhiễm Thù đại biến, trong tay lập tức hóa ra một chiếc dù hoa đào mở ra xoay tròn, vô cùng kinh ngạc lên tiếng: “Sao ngươi lại...”
“Ta làm sao?” Tô Thanh Y chậm rãi đi về phía nàng ta, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn bên cạnh, trong tay nhanh chóng kết ra kết giới, vây hai người bọn họ ở bên trong kết giới.
Nhiễm Thù cầm dù gian nan chống đỡ cuồng phong, nghe Tô Thanh Y hỏi: “Sao ta lại là Đại Thừa kỳ à?”
Nói xong, Tô Thanh Y mỉm cười, khàn gióng nói: “Bởi vì ta có đồ đệ tốt.”
Nhiễm Thù đột nhiên ngẩng đầu, Tô Thanh Y quan sát ánh mắt của nàng ta, nhớ lại nội dung nguyên bản trong sách.
Trong sách, Nhiễm Thù là lão bà chính quy của Tạ Hàn Đàm, tình cảm của hai người bọn họ chắc là bền vững không thể gãy. Nhưng mà hôm nay, Tạ Hàn Đàm biến thành A Thất luân hồi 12 thế, vậy Nhiễm Thù thì sao? Cuối cùng nàng ta cũng thay đổi.
Nữ