Edit: Trúc
Nữ tử cùng Tần Tử Thực nói chuyện một lúc rồi mới xoay người đi ra ngoài. Chờ sau khi nàng ta ra cửa, Tần Tử Thực nhíu mày, bắt đầu chăm chú ngẫm nghĩ, rốt cuộc là hắn đã gặp nữ nhân này ở chỗ nào nhỉ?
Nữ nhân này quen mặt... Cực kỳ quen mặt.
Hắn không nhịn được có chút đau đầu, sau đó lại nghĩ không biết Tô Thanh Y ở nơi nào, có phải nàng đang tìm hắn không?
Hắn nên nhanh chóng nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới được.
Mà Tô Thanh Y ở trên Thiên Kiếm Tông nghỉ ngơi một lúc cũng từ từ tỉnh lại. Đám người Đan Nhiễm đang trông nàng, sau khi thấy nàng tỉnh lại, Đan Nhiễm vội hỏi: “Sư muội, ngươi không sao chứ?”
“Vẫn tốt...”
Tô Thanh Y chống người tự mình đứng dậy, sau đó nàng thấy Đan Nhiễm bị Đan Huy đập cho một cái vào đầu, mắng: “Sư muội gì chứ, gọi tiền bối!”
Nói xong, Đan Huy đi lên trước, cười híp mắt nói: “Không biết Tô tiền bối là Đại Thừa đại năng, trước khi tông ta có nhiều mạo phạm, mong được thứ lỗi.”
Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó lập tức biết mình khôi phục Đại Thừa kỳ đã bị mọi người biết hết rồi. Nàng trầm ngâm chỉ chốc lát, nghiêm túc nói: “Thanh Y ẩn vào Thiên Kiếm Tông là bị ép hành động bất đắc dĩ, nhưng về sau gia nhập làm môn hạ Thiên Kiếm Tông, trở thành đệ tử của Tần đạo hữu, cũng là thật lòng thật dạ. Hôm nay Thiên Kiếm Tông là tông môn của Thanh Y, Thanh Y tất nhiên cũng phải lấy mạng mà che chở.”
Biểu tình trên mặt Đan Huy cứng đờ, ngay chính lúc này, Vân Hư Tử cười đi đến, vỗ tay nói: “Được được được, trực tiếp thu đồ tôn là Đại Thừa kỳ, lão đạo rất vui mừng!”
Nói xong, Vân Hư Tử đi tới chỗ Tô Thanh Y phía trước cửa sổ, mở to mắt nhìn chăm chú Tô Thanh Y đang ngơ ra, nói: “Sao? Đồ tôn, không biết lão đạo rồi hả?”
“Sư... Sư tổ!” Tô Thanh Y phục hồi tinh thần, lắp bắp kêu thành tiếng. Vân Hư Tử cười to lên, sau đó thở dài, phất phất tay với người ngoài, mọi người bất đắc dĩ liếc nhìn nhau rồi xoay người rời đi.
Chờ sau khi bên trong phòng chỉ còn hai người, Vân Hư Tử thu vẻ tươi cười trên mặt lại, lộ ra vẻ chán nản, thở dài nói: “Đồ tôn, hôm nay Tử Thực không biết đi chỗ nào, cũng chỉ có ngươi có thể tới hầu hạ lão đạo rồi.”
Tô Thanh Y: “...”
“Được rồi, ta chỉ đùa một chút. Thanh Y, chuyến đi Thương châu này, ngươi có thu hoạch gì không?”
“Sư tổ, sư phụ chắc chắn không phải đọa Đạo nhập Ma.” Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Ta đã đi đến chỗ trung tâm tà khí, phát hiện có một lá bùa truyền âm sư phụ để lại.”
Nói rồi, Tô Thanh Y lấy bùa truyền âm ra, giọng nói của Tần Tử Thực lần thứ hai vang lên: “Thương Châu có biến, nhanh chóng dẫn người tới.”
“Còn gì nữa không?” Vân Hư Tử chăm chú suy tư, Tô Thanh Y suy nghĩ một chút, lại nói ra chuyện gặp Tần Tử Thực trong nơi tà khí lan tràn. Vân Hư Tử cau mày, sau một lúc, ông ấy nói: “Việc Tử Thực ngươi không cần nghĩ nhiều nữa. Việc cần kíp bây giờ là trước hết trấn áp tà khí ngập trời kia xuống. Sau đó tìm hiểu nguồn gốc, tra ra vì sao tà khí này lại đến, là ai làm? Việc của Tử Thực cũng có thể có manh mối.”
“Thế nhưng...”
Tô Thanh Y sốt ruột lên tiếng, sắc mặt Vân Hư Tử nghiêm nghị, nghiêm túc nói: “Thanh Y, ta biết ngươi lo lắng cho Tử Thực, thế nhưng ngươi nên nhớ kỹ trước nhi nữ tình trường, ta và ngươi đều là tu sĩ. Trái phải rõ ràng, làm người có trước có sau, Tử Thực chúng ta sẽ tìm, nhưng việc hàng đầu vẫn là phong ấn tà khí, ngươi có hiểu không?”
Tô Thanh Y không nói gì, nàng mím chặt môi. Vân Hư Tử giơ tay lên, xoa hai thanh kiếm dài nhỏ trên giường, trong ánh mắt tất cả đều là thở dài: “Nếu Tử Thực ở đây, ngươi suy nghĩ một chút, hắn hi vọng ngươi sẽ làm thế nào? Nếu như lấy tính mạng của ngàn vạn bách tính đổi lấy tính mạng của một mình hắn, hắn sẽ vui vẻ ư?”
Nghe nói như thế, Tô Thanh Y cứng đờ. Sau lúc lâu, nàng cúi đầu, chậm rãi nói: “Được...”
Hai người nhất thời không nói chuyện, Vân Hư Tử đợi lúc lâu, thấy Tô Thanh Y không có gì nói nữa, vỗ vỗ vai của nàng nói: “Chúng ta đã phái tất cả đệ tử có thể phái đi ra ngoài tìm, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi, chờ ngươi nghỉ ngơi tốt thì cùng ta đi Huyễn Âm cung. Huyễn Âm cung thay cung chủ, Tiêu Tố phát thiếp mời thập đại môn phái, từng bên phái ra một vị tu sĩ Hợp Thể kỳ trở lên đi vào thương thảo phương pháp trấn áp tà khí. Thương châu là Huyễn Âm cung quản lý, lúc ngươi đi thì đè tu vi xuống một chút. Nếu như đột nhiên có biến, cũng có thể phòng bị.”
“Ý sư tổ là sợ Huyễn Âm cung có chuyện?”
“Tử Thực cùng Huyễn Âm cung vốn có đụng chạm, đến địa bàn của địch vẫn nên cẩn thận chút.”
Nói đến Tần Tử Thực cùng Huyễn Âm cung đụng chạm, trên mặt Vân Hư Tử có chút ngượng ngùng. Sau khi ho khan một tiếng, ông ta nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Thanh Y ở trên Thiên Kiếm Tông nghỉ ngơi vài ngày, sau khi thương thế trên người gần như không còn, Vân Hư Tử lập tức dự định xuất phát. Đêm trước khi đi, Tiết Tử Ngọc đột nhiên đi tới phòng nàng, nghiêm túc nói: “Thanh Y, Hiên Hoa lão tổ cho mời.”
Đối mặt với Hiên Hoa, đáy lòng Tô Thanh Y rất phức tạp, nói như vậy có thể không gặp thì nàng cũng không muốn đi gặp. Thế nhưng đối phương phái người tới mời, có lẽ cũng không phải việc nhỏ, cho nên nàng vẫn tới Nam Sơn.
Lúc nàng tới, Hiên Hoa đang ngồi ở trên bồ đoàn, trước hương án đặt bức họa một nữ tử, khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, mỹ nhân Tu Chân giới đông đảo, nhưng nữ tử này lại nổi bật như vậy, chỉ nhìn bức họa đã đẹp đến mức làm cho người nhìn thấy than lên sợ hãi.
Hiên Hoa nhìn bức họa ngây người, nghe tiếng Tô Thanh Y tới, ông ta cũng không quay đầu lại. Tô Thanh Y chắp tay đi tới phía sau ông ta, cũng không nói nhiều cùng ông ta ngửa đầu nhìn bức họa.
“Hai nghìn ba trăm năm trước, lần đầu ta nhìn thấy Ngưng Hoa.”
Hiên Hoa nhìn bức họa, thản nhiên lên tiếng: “Khi đó ta cho rằng nàng ấy sẽ là cuộc đời của ta. Về sau nàng ấy đi, thời gian qua dài, ta từ từ phát hiện hóa ra người cũ chuyện xưa cũng sẽ dần dần lắng xuống qua thời gian. Dù cho ngươi nhớ kỹ vẻ đẹp của nàng, sự tốt đẹp của nàng, tình yêu với nàng đến chết không đổi, lại không cách nào ngăn cản thời gian mài mòn đi nhan sắc cùng sức nặng của nàng trong đời ngươi.”
Tô Thanh Y không nói lời nào, lẳng lặng nghe. Ánh trăng rơi vào khuôn mặt nữ tử, khiến nữ tử lây dính vài phần tiên khí.
Hiên Hoa nhắm mắt lại, thở dài nói: “Thanh Y, đêm qua ta có cảm giác với thiên đạo, đại kiếp nạn của ta buông xuống, đây là một đạo Sinh Tử kiếp.”
“Sinh Tử kiếp?” Tô Thanh Y nhớ tới lúc đầu Hiên Hoa đã với với nàng, nàng là kiếp số của Tần Tử Thực, không khỏi cảnh giác: “Chẳng lẽ Sinh Tử kiếp của ngươi có quan hệ đến Tử Thực?”
“Không biết.” Hiên Hoa lắc đầu, áo dài vung lên, trong tay Tô Thanh Y lập tức xuất hiện hai cái ngọc bài.
“Trên ngọc bài chứa ba đạo kiếm ý của ta, có thể dùng để giúp ngươi vào lúc nguy cấp. Một cái khác là Huyền La lệnh, chỉ cần ngươi rót linh lực vào trong ngọc bài, tất cả những người đã tích máu lên trên Huyền La lệnh có thể trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh ngươi, nhưng Huyền La lệnh nhiều nhất mười ngày dùng một lần, nhớ cho kỹ.”
Hiên Hoa nghiêm túc nói xong. Tô Thanh Y mím môi, nắm ngọc bài trong tay, một lúc lâu sau cuối cùng nàng mới nói: “Đa tạ.”
Hiên Hoa không nói gì, ông ta ngẩng đầu nhìn bức họa, trong giọng nói có chút uể oải: “Ta là lão tổ Thiên Kiếm Tông, cho tới bây giờ ở đây bảo vệ Thiên Kiếm Tông, không phải thời điểm nguy cấp không được xuống núi. Nếu Tử Thực có quan hệ đến Sinh Tử kiếp của ta, vậy tất nhiên nguy cơ trùng trùng, lần này không thể tự mình xuống sơn giúp ngươi, ngươi cẩn thận một chút, đừng lỗ mãng.”
“Vâng.” Tô Thanh Y vô thức chắp tay, sau đó nàng lập tức phản ứng kịp, trong lòng cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, xoay người nói: “Ta đi đây.”
“Vạn sự cẩn thận.”
Tô Thanh Y không để ý, trực tiếp đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, nàng theo Vân Hư Yử chạy tới Thương Châu. Vân Hư Tử là một người rất phiền toái, rõ ràng đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, còn không chịu ích cốc, dọc theo đường đi vừa đi vừa ăn, lúc đi còn không quên mang đống gia cầm của mình, thường thường muốn nghỉ chân nuôi nấng đống gia cầm một lúc.
Tô Thanh Y lo lắng trong lòng, mỗi lần nhìn Vân Hư Tử ngậm đùi gà trong miệng tay thì đút cho đám gia cầm tri kỷ kia ăn, nàng cũng có chút sốt ruột. Vân Hư Tử lại rất là trầm ổn, vỗ vào cốc thức ăn rồi nói với nàng: “Đồ tôn chớ vội, nhiều chuyện trên đời này, ngươi cũng phải từ từ nó sẽ đến, nếu quá vội vã tất nhiên sẽ gây ra chuyện.”
“Chẳng lẽ sư tổ là nghĩ đi Huyễn Âm cung chuyến này có vấn đề?” Tô Thanh Y lập tức nghĩ tới chuyện đi chậm để tránh âm mưu. Vân Hư Tử thở dài, xoa bộ ngực mình, vẻ mặt trầm trọng nói: “Chẳng qua là lão đạo cảm thấy một lão nhân gia như lão đạo chạy đi quá nhanh sẽ hoảng hốt!”
Tô Thanh Y: “...”
“Nhưng mà đi lại trên giang hồ, dù sao vẫn nên có vài thói quen mới tốt,” Vân Hư Tử giơ tay lên chỉ chỉ quanh người nói: “Ngươi nghe gì không?”
Trong nháy mắt Tô Thanh Y tản thần thức của mình ra, Vân Hư Tử đưa tay đè vai của nàng lại, lắc đầu nói: “Không phải vậy, dùng tai nghe!”
Tô Thanh Y không quá hiểu, nhưng vẫn dựa theo Vân Hư Tử nói tĩnh tâm, chăm chú nghe âm thanh quanh người mình. Nàng vốn là người đã mở kiếm cốt đỉnh cấp, tĩnh tâm chăm chú nghe như vậy, từ từ trong lòng lại càng an tĩnh lại.
Tiếng côn trùng kêu vang, tiếng lá cây rung động xào xạc, trong quán rượu tiếng người nghị luận.
“Lần này Huyễn Âm cung mời cao thủ Hợp Thể kỳ của thập đại môn phái, nghe nói các môn các phái cũng không yên tâm, rối rít phái tinh anh của mình đi đấy.”
“Ha ha ha... Mấy đồ ngu si, chẳng lẽ không sợ đi vào vết xe đổ của Bồng Lai à? Trong bí cảnh Bồng Lai, người mới của các đại môn phái đều gãy cả đấy thôi?”
“Vị đạo hữu này, ngươi không biết rồi, nghe nói đệ tử trong Bồng Lai đều được Tĩnh Diễn đạo quân của Thiên Kiếm Tông cứu ra, hồn phách vẫn rất tốt đó.”
“Tĩnh Diễn đạo quân à... Ôi, một người như vậy, sao lại đọa đạo đây?”
“Nghe nói Cung chủ Huyễn Âm cung Tiêu Vân Vân đã từng là vị hôn thê của hắn?”
“Cái gì mà Cung chủ Huyễn Âm cung, bây giờ nàng ta còn đang nằm trong quan tài băng không sống lại được đấy! Bây giờ Cung chủ Huyễn Âm cung đổi thành Tiêu Tố rồi!”
“Tiêu Tố là người phương nào?”
“Là thiên tài của Huyễn Âm cung trong truyền thuyết đó! 80 tuổi Nguyên Anh, Trưởng lão trẻ tuổi nhất Huyễn Âm cung...”
Tiếng nghị luận ầm ĩ nhộn nhịp, Tô Thanh Y lẳng lặng lắng nghe. Vân Hư Tử gật đầu, tiếp tục đút cho gia cầm nhà mình. Hai người cứ như vậy một đường rời rạc đi tới Huyễn Âm cung, thành công trở thành hai người đến Huyễn Âm cung chậm nhất.
Tô Thanh Y vốn tưởng rằng đến lúc Huyễn Âm cung ắt sẽ đưa tới đông đảo bất mãn, ai ngờ chờ đến lúc tới rồi, lại phát hiện mọi người sớm đã thành quen rồi bình tĩnh ngồi tại chỗ. Một nam tử trẻ tuổi mặc đồ đen ngồi ở trên cao, cười nhạt nói chuyện cùng nam tử mặc đồ trắng ở bên: “Ta đã nói với ngươi rồi, thằng nhãi này tuyệt đối sẽ không đến đúng hạn, bảo ngươi đừng có vội, thế mà ngươi lại cứ vội vàng đến sớm.”
“Đây là Hắc Bạch Song Sát Nhất Kiếm môn, mặc đồ đen gọi là Tiểu Hắc, mặc đồ trắng gọi là Đại Bạch. Lúc còn trẻ hai người cũng không đánh thắng ta nổi một lần.”
Vân Hư Tử nhỏ giọng giới thiệu cho Tô Thanh Y. Tuy ông ấy cố ý nhỏ giọng, nhưng người chỗ này ai mà không phải tu sĩ cao giai Hợp Thể kỳ trở lên, ông ấy nói nhỏ giọng cũng tương đương không nói nhỏ. Tu sĩ mặc đồ đen vỗ án, giận dữ nói: “Vân Hư Tử! Cái đồ không biết xấu hổ nhà ngươi, có gan thì đánh một trận đi!”
“Lão đạo không đánh lại với bại tướng dưới tay mình.” Vân Hư Tử lắc đầu, kéo Tô Thanh Y đi sang ngồi ở một vị trí trống phí trên, cách chỗ ngồi của tu sĩ đồ đen và đồ trắng một ghế. Tô Thanh Y đè ép tu vi, lẳng lặng đứng sau lưng Vân Hư Tử, không dám ngồi xuống, tu sĩ đồ đen hừ lạnh nói: “Thế nào? Mặt mũi Thiên Kiếm Tông lớn như vậy? Ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng có thể mang đến?”
“Đây là đồ tôn của ta, tới để trải nghiệm. Hơn nữa đồ tôn của ta rất có thành tựu về mặt trận pháp, nói không chừng có thể đưa ra vài chủ ý đấy?”
“Có Trầm Trúc đạo quân của Tinh Vân môn ở đây, ngươi có thể so gì chứ!” Tu sĩ áo đen lên tiếng với vẻ khinh thường. Ánh mắt Vân Hư Tử rơi xuống trên