Edit: Trúc
Trong nháy mắt tà khí lan ra, mọi người lập tức liên thủ bày ra một cái kết giới, vây toàn bộ tà khí ở bên trong kết giới, rồi sau đó dựa theo Trầm Trúc chỉ đạo từng người đứng vào vị trí, rót linh lực vào trận pháp.
Hoa văn trên trận pháp dần dần sáng lên, lúc Tô Thanh Y cùng Vân Hư Tử chạy tới, trận pháp đã sáng hơn phân nửa, Tô Thanh Y vừa thấy trận pháp kia thì lập tức cảm thấy có cảm giác quái dị.
Thứ gọi là ký tự trên phù triện trận pháp, thật ra cũng tương đương với một loại ngôn ngữ, mỗi một trận pháp được trận pháp sư sáng tạo độc đáo, nội dung trong đó có gì cũng chỉ có Phù Tu sáng tạo trận pháp kia biết, sau này mọi người chẳng qua chỉ vẽ lại rồi dựng lên trận pháp đó. Nhưng mà đối với Tô Thanh Y là người đã đến trình độ tự nghĩ ra trận pháp phù triện, hoặc nhiều hoặc ít nàng có thể cảm giác được phương hướng đại khái của một trận pháp, Tô Thanh Y nhìn trận pháp kia, bỗng cảm giác… Đây không giống một trận pháp trấn áp thứ gì đó.
“Vân lão tặc, ngươi còn không mau chút!”
Hắc Sơn thấy Vân Hư Tử chậm rì rì đứng ở trong pháp trận, tức giận mắng một tiếng. Vân Hư Tử hừ một câu: “Lão đạo chân cẳng không tiện, không đuổi kịp mấy người trẻ tuổi các ngươi.”
“Ngươi còn nhỏ lão tử hơn một ngàn tuổi, lão đạo cả nhà ngươi ấy!” Hắc Sơn mắng ra tiếng, thúc giục: “Nhanh lên!”
Vân Hư Tử không nói chuyện nữa, từ từ quay đầu liếc nhìn Tô Thanh Y một cái, thấy Tô Thanh Y nhíu chặt mày, ông ấy bèn lặng lẽ nhích người rời khỏi biên giới trận pháp một chút, chỉ rót một ít linh lực vào.
Mọi người ngầm thừa nhận Tô Thanh Y là Kim Đan kỳ nên cũng không sắp xếp nàng ở chỗ nào trong trận pháp, nàng đi một vòng bên ngoài trận pháp, dừng ở phía sau Trầm Trúc mồ hôi đầy đầu, nhíu mày nói: “Trầm Trúc tiền bối, trận pháp này của ngươi từ đâu mà đến, chính ngươi vẽ à?”
“Tô đạo hữu nói đùa.”
Tuy rằng Trầm Trúc đưa linh lực vào đã là miễn cưỡng, nhưng vẫn là người cực kỳ kiên nhẫn, nghe thấy Tô Thanh Y hỏi chuyện, vẫn cố gắng trả lời: “Trận pháp này là sau khi Tinh Vân Môn bị tà khí tàn sát bừa bãi, chúng tu sĩ hợp lực vẽ ra, Trầm Trúc cũng không am hiểu nhiều về trận pháp, vẫn chưa tham dự việc này.”
“Trầm Trúc tiền bối không am hiểu trận pháp…”
Tô Thanh Y hạ giọng, nhớ lại chuyện cũ năm đó của Tinh Vân Môn, trong trí nhớ của nàng cũng không có chuyện Tinh Vân Môn bị tà khí tàn sát bừa bãi này. Cho nên trận pháp này, tất nhiên là được chế ra sau khi nàng rời khỏi Tinh Vân Môn. Sau khi nàng rời Tinh Vân Môn, trận pháp sư đứng đầu cũng chỉ có Nhiễm Thù cùng Tạ Hàn Đàm, phía sau có lẽ còn có một vài tiểu bối mà nàng không quen. Chuyện lớn trấn áp tà khí như vậy, Tinh Vân Môn không phái trận pháp sư đứng đầu tới, lại phái phù triện sư như Trầm Trúc tới, đây là vì sao?
“Trầm Trúc tiền bối, nếu ngươi không am hiểu trận pháp, vì sao Tinh Vân Môn lại phái ngươi tiến đến, mà không phải là Nhiễm Thù tiền bối?”
Nghe được lời này, Trầm Trúc nhíu mày, hình như có chút không vui: “Tô đạo hữu, lúc này tình huống nguy cấp, Tô đạo hữu hỏi cái này để làm gì?”
“Trận pháp này có vấn đề! Chúng ta nghiên cứu rõ ràng trước rồi lại nói!” Tô Thanh Y nôn nóng lên tiếng. Vừa dứt lời, Hắc Sơn lập tức cười lạnh: “Một Kiếm tu Kim Đan kỳ như ngươi, biết cái gì mà bảo trận pháp có vấn đề? Bây giờ ngươi làm chúng ta lui, nếu sau này tà khí không phong được, trách nhiệm này ngươi gánh nổi à?!”
“Ta…”
Tô Thanh Y còn chưa nói thành cây, một tiếng rồng ngâm đột nhiên từ phía tây truyền đến, Tô Thanh Y lập tức quay đầu lại, theo bản năng hét to: “Lùi ra!!”
Trong nháy mắt lên tiếng, nàng bắt lấy Trầm Trúc ở gần nhất, kéo hắn từ trong trận pháp ra!
Vân Hư Tử sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt tiếng rồng ngâm xuất hiện dùng hết linh lực toàn thân đánh về phía trận pháp, sau đó dựa vào lực bắn ngược về chạy ra khỏi trận pháp!
Trận pháp nhanh chóng chuyển động, giống một cái la bàn thật lớn cuốn lên lốc xoáy, trong miệng Tô Thanh Y niệm chú, tay cầm Vô Đạo, dồn linh lực tu sĩ Đại Thừa kỳ, chém thật mạnh một kiếm xuống! Trận pháp hơi dừng một lát, cũng chính trong nháy mắt này, mấy kiếm tu cao giai phá vỡ trận pháp vọt ra, nện thật mạnh ở trên mặt đất!
Tô Thanh Y còn muốn chém thêm kiếm nữa, nhưng mà không trung lại truyền đến tiếng nữ tử cười càn rỡ: “Tô đạo hữu quả nhiên bất phàm, xem ra bổn tọa vẫn chưa mù mắt.”
Nghe tiếng này, Tô Thanh Y theo bản năng nhìn lên bầu trời, nhìn thấy không trung có một nữ tử đứng trên thân kiếm, mặt mang theo mặt nạ màu vàng, tay cầm sáo trúc, dùng ánh mắt giống như nhìn người chết chăm chú nhìn vào bọn họ.
Uy áp Độ Kiếp kỳ từ trên người nữ tử này truyền tới không hề giữ lại, mọi người đều biến sắc, ngay cả Tô Thanh Y cũng là cố gắng chống đỡ để mình không quỳ xuống, trong lòng lại là xúc động muốn quỳ xuống.
Cách đó không xa phía trên Huyễn Âm Cung mây đen giăng đầy, giống như có đại năng độ kiếp, tiếng rồng ngâm trầm thấp một tiếng lại một tiếng từ nơi xa truyền đến. Giờ phút này Tô Thanh Y đã xác định, đây lại là Thập phương Bát sát trận, mà cách đó không xa, tất nhiên lại có một Tà Long đang được thai nghén.
Nàng nắm chặt trường kiếm trong tay, truyền âm cho Vân Hư Tử: “Sư tổ, ngươi cùng những người khác giữ chân nàng ta. Ta đi chém Tà Long kia!”
“Ừm,” Vân Hư Tử ngửa đầu nhìn nữ tử đeo mặt nạ, lạnh nhạt nói: “Ta cảm thấy dường như nàng ta cảm thấy hứng thú đối với ngươi đó.”
Vào lúc Vân Hư Tử cùng Tô Thanh Y thảo luận ai đi chém Tà Long. Ở phòng bên này, Tần Tử Thực lại cảm thấy, mình đã sắp điên rồi.
Từ lần đầu tiên mặt đất chấn động, không lâu sau đó, tất cả trận pháp vẽ ở trên tường trong phòng đều sáng lên.
Dáng vẻ trận pháp này làm hắn cảm thấy quen thuộc, hắn ở Huyền Thiên Môn dường như đã gặp rồi, ở Bồng Lai Đảo dường như cũng đã gặp rồi. Tuy rằng có rất nhiều chỗ hình đã đều có thay đổi, nhưng về cơ bản mấy chỗ đặc thù đều giống nhau như đúc.
Hắn không phải Phù tu, hắn không hiểu trận pháp này có ý nghĩa gì, chỉ phát hiện từ khi trận pháp này bắt đầu có từng đường từng đường sáng lên, quanh thân hắn dường như có tiếng rất nhiều người đang tụng kinh. Những kinh văn đó biến thành chữ màu vàng trôi nổi đầy trong căn phòng, phối hợp với trận pháp ở mặt đất, một chuỗi ký tự đâm xuyên qua thân thể hắn.
Những tiếng niệm chú đó niệm đến hắn đau đầu, ban đầu hắn còn có thể đả tọa yên lặng tụng thanh tâm chú chống cự, nhưng tiếp đó lại hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Linh lực từ dưới trận pháp dũng mãnh ra sức chui vào, kinh mạch hắn dường như sắp nổ tung. Hắn không nhịn được lăn lộn khắp phòng, cũng không rảnh lo ngụy trang hay không ngụy trang, che giấu hay không che giấu, linh khí thành kiếm, từng đạo từng đạo bổ vào vách đá trong phòng!
Toàn bộ phòng bị hắn chém đến không ngừng đong đưa, hắn không nhịn được hét lên thành tiếng! Nhưng âm thanh vừa ra, hắn lập tức phát hiện không đúng, đó không phải là âm thanh của hắn! Đó rõ ràng… Đó rõ ràng là tiếng gào của một con rồng!
Trong đầu Tần Tử Thực đột nhiên hiện lên dáng vẻ nửa người nửa rắn của Tống Thiến, cả người hắn run rẩy, đỡ cái trán gian nan nói: “Không được… Cút ngay… Tiêu Tố, ngươi lăn ra đây!!!”
Nhưng mà tất cả lời nói của hắn đều hóa thành từng tiếng rồng ngâm, mỗi một lần thành tiếng đều khiến cho đất trời vì vậy mà run rẩy.
Linh khí quanh người càng ngày càng mạnh, Nguyên Anh của hắn tham lam cắn nuốt linh khí, nhưng mà thân thể hắn lại cũng bắt đầu chậm rãi mọc ra vảy.
Hắn sắp biến thành quái vật…
Ý thức của Tần Tử Thực vô cùng thanh tỉnh.
Nhưng mà hắn không có cách nào ngăn cản mọi chuyện xảy ra, chỉ có thể nhìn hai chân mình chậm rãi biến mất, biến thành đuôi một con rồng …
Hắn nhắm mắt lại, đau đớn gọi: “Thanh Y…”
Mà Tô Thanh Y ở phương xa lại nghe được một tiếng rồng ngâm, lần này tiếng rồng ngâm không giống với lúc trước, dường như vừa đau đớn lại vừa tuyệt vọng. Tô Thanh Y nhíu nhíu mày, nói với Vân Hư Tử ở bên: “Sư phụ, ngươi không cảm thấy Tà Long này không quá giống với con trước đây à?”
“Lão đạo lại chưa thấy Tà Long bao giờ, ngươi nói với ta thì có ích gì? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đánh hay không đánh?”
“Đánh chứ!”
Tô Thanh Y dứt lời, điểm mũi chân một cái, lập tức vọt về phía người trên đám mây! Vô Đạo cuốn lên kiếm khí ùn ùn, đất rung núi chuyển, nữ tử cong cong khóe miệng, mỉm cười nói: “Kiếm ý tốt.”
Dứt lời, sáo trúc trong tay đột nhiên hóa thành một đoạn trúc màu xanh lá, nữ tử giơ tay, từ trong đoạn trúc từ từ rút ra một trường kiếm ánh xanh uyển chuyển. Sắc mặt Vân Hư Tử lập tức trắng bệch, kinh ngạc thốt lên: “Thanh Trúc kiếm!”
Động tác của nữ tử biến hóa trước mắt Tô Thanh Y, dường như là cực chậm, nhưng mà lúc Vô Đạo đột nhiên va chạm đến trước người nữ tử kia, nàng ta lại như gãi đúng chỗ ngứa, không nhiều không ít, vừa vặn chặn Vô Đạo lại.
Khí thế Vô Đạo mạnh mẽ, căn bản không phải loại kiếm nhẹ có thể cản lại, tuy kém một cảnh giới lớn, nữ tử cũng không chịu được bị đẩy lui một bước. Nhưng mà nàng ta lập tức đánh trả, kiếm khí giống như tùng bách thanh trúc, mang theo một kiếm ý mát lạnh, thoạt nhìn rõ ràng không nhanh không chậm, nhưng mỗi đường kiếm đều ép Tô Thanh Y không có nửa phần đường sống!
Kiếm của nàng ta thủy chung vẫn ép sát Tô Thanh Y, nhanh đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi là có tốc độ như vậy. Nếu không phải vì Tô Thanh Y đã kiếm cốt mở đỉnh cấp, vạn sự vạn vật đều bị làm chậm tốc độ ở trong mắt nàng thì đã sớm đã bị nàng ta dùng kiếm đánh xuống rồi. Nhưng tuy là như thế, Tô Thanh Y cũng chỉ cố gắng lắm mới có thể ngăn kiếm của nàng ta, nhưng không gian đấu pháp nhỏ như vậy, cực kỳ bất lợi cho Vô Đạo phát huy. Còn chưa đánh hoàn chỉnh được một chiêu, trên người Tô Thanh Y đã bị vết thương chồng chất, nàng lấy một đạo kiếm ý Hiên Hoa cho trong tay đánh về phía đối phương. Đối phương bị kiếm ý đẩy lùi về phía sau ba trượng, cũng chính trong nháy mắt đó, Tô Thanh Y nhanh chóng thu Vô Đạo vào trong kiếm cung, đổi thành kiếm nhẹ Tư Tần.
Tư Tần là tên kiếm bảng mạng mà Tần Tử Thực tạo cho Tô Thanh Y, nàng vốn định chờ Tần Tử Thực về rồi mới lấy tên cho kiếm, nhưng mà kiếm bản mạng không đặt tên không thể đi ra. Bây giờ tình thế nguy cấp, Tần Tử Thực mất tích, nàng lại mang theo nhiệm vụ của hệ thống, Tô Thanh Y cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, vào lúc ở Thiên Kiếm Tông đã để Vân Hư Tử chỉ cho cách lấy máu nhận chủ, đặt tên mở kiếm.
Sau khi lấy Tư Tần ra, kiếm thế của Tô Thanh Y trong nháy mắt đã nhanh hơn rất nhiều, đánh về phía nữ tử.
Mà dưới đám mây, Vân Hư Tử kéo người từ trong trận pháp ra đút thuốc trị thương, rồi lặng yên không một tiếng động vọt về phía rồng ngâm. Nữ tử đeo mặt nạ liếc một cái, lạnh lùng nói: “Quay lại!”
Vừa dứt lời, trên mặt đất lại một trận pháp phóng lên cao, chùm tia sáng màu lam biến nơi này thành một nhà giam thật lớn. Đôi tay nữ tử giấu ở trong tay áo, hờ hững nói: “Đạo lữ của ta sắp phi thăng, các vị vẫn đừng nên quấy rầy mới được.”
“Phi thăng?” Tô Thanh Y cầm kiếm trong tay, cười lạnh nói: “Biến thành Tà Long làm hại muôn dân, đây mà là phi thăng gì chứ?”
“Tà Long?” Nữ tử cong môi: “Chỉ cần trường sinh bất tử, có thể vượt qua 3000 thế giới, giết nhiều chút kiến hôi mà thôi, có khác gì phi thăng đâu?”
“Tà Long xuất thế, chắc chắn gây họa bốn phương, lấy tu sĩ làm đồ ăn, trừ oán khí thù hận ra thì không còn cảm xúc nào khác, hắn đã là đạo lữ của ngươi, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm nhìn hắn biến thành quái vật như vậy à?”
Tô Thanh Y tức giận mắng: “Nếu ngươi thật sự yêu hắn, sao không chờ tự hắn tu hành phi thăng?”
“Tự mình tu hành?” Nữ tử cười to ra tiếng: “Chớ có nói bổn tọa không chờ được, cho dù bổn tọa chờ được hắn tu hành mấy trăm năm, bổn tọa cũng lười để hắn chậm rì rì tu hành phi thăng như thế! Phi thăng qua tầng tầng lôi kiếp, nếu hắn độ kiếp thất bại thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để bổn tọa chờ hắn tu luyện lại từ đầu? Sau đó lại độ kiếp thất bại thì lại làm sao bây giờ?”
“Dù sao hắn cũng không nhớ rõ bổn tọa…” Nữ tử lạnh giọng, trong âm thanh có chút chua xót: “Biến thành rồng hay là người thì có gì khác nhau? Bổn tọa chỉ cần hắn ở bên cạnh, cùng bổn tọa vượt qua năm tháng tĩnh mịch là đủ rồi!”
Khi nữ tử nói chuyện, quanh thân rung động, Tô Thanh Y phỏng đoán đây là Tà Long sắp xuất thế!
Nàng không khỏi có chút sốt ruột, giận dữ nói: “Nếu nói không thông vậy thì đánh đi!”
“Từ từ!” Vân Hư Tử đột nhiên hét lớn, trước lúc Tô Thanh Y ra tay, ông