Edit: Trúc
Ngưng Hoa không nói chuyện, nàng ta thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Tiếng sấm ầm vang rung động, tụ tập trên trên đỉnh đầu Ngưng Hoa, hồ nước quanh người nàng ta sôi lên, linh lực bắt đầu quay cuồng tràn vào thân thể nàng ta. Hiên Hoa run rẩy, từ trong nước suối gian nan bò ra, trước khi đạo sấm sét thứ nhất đánh xuống, hắn bắt đầu điên cuồng chạy ra bên ngoài. Ngưng Hoa ở phía sau hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng hắn, không nói một lời, vẫn để sấm sét bổ vào trên người nàng ta.
Nàng ta tu đạo 800 năm, lúc còn niên thiếu, nàng ta từng hỏi sư phụ, Đạo là cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sư phụ nói cho nàng ta, Đạo là chấp nhất.
Nàng ta không hiểu: “Vậy sao có rất nhiều người nói cầu Đạo chính là không chấp nhất, vì sao lại thế?”
Sư phụ cười cười: “Chấp nhất với không chấp nhất, đây không phải cũng là một loại chấp nhất à?”
“Ngươi tin vào cái gì, thì cái đó thành chấp niệm của ngươi, đấy là Đạo của ngươi. Đạo tâm đã sinh không thể dao động, không thể hủy diệt, đây là nền tảng cùng cơ sở Đạo của ngươi.”
“Nếu ta chấp nhất với hủy thiên diệt địa thì sao?” Nàng ta từng có chút mờ mịt, nếu Đạo là chấp nhất, vậy chấp nhất với thiện, chấp nhất với ác, chẳng lẽ không phải đều là chấp nhất ư?
Nghe nàng ta nói vậy, sắc mặt sư phụ không đổi, nhìn ra phương xa, hờ hững lên tiếng: “Vậy hủy đi.”
“Đạo không có thiện ác, có thiện đạo, có ác đạo, chỉ cần có thể kiên trì đến cuối cùng, đều là Đạo.”
800 năm qua đi, nàng ta vẫn luôn nhớ kỹ điều này.
Nàng ta cầu trường sinh bất tử, cầu sống ngang trời đất. Nàng ta nguyện sinh mệnh của mình vĩnh hằng rực rỡ, không bị phai màu, không bị quên đi.
Vì thế một đường đi tới, nàng ta không có nửa phần chần chờ do dự.
Bây giờ rốt cuộc đã tới lúc nàng ta chứng đạo, nàng ta cũng muốn biết, đạo tâm của mình từng có nửa phần dao động hay không.
Sấm sét từng đợt đánh xuống, đánh đến xương cốt nàng ta nứt ra, nước trong Linh Đàm không ngừng bổ dưỡng cho nàng ta, cung cấp lực lượng cho nàng ta. Tầm mắt nàng ta trở nên vô cùng rõ ràng, có thể nhìn rõ ràng thân ảnh đi xa kia.
Hắn đang chạy trốn, liều mạng chạy trốn.
Cho dù thân thể mới vừa khôi phục, cực kỳ suy yếu, hắn lại lấy ra một loại khí thế tráng sĩ bóp cổ tay, cũng không quay đầu lại, liều mạng chạy vội.
Nàng ta biết ý của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn phải rời khỏi sinh mệnh của nàng ta, không bao giờ trở về.
Nàng ta không khỏi cười khẽ, nhắm mắt lại. Từng đạo sấm sét đánh xuống, trong đầu nàng ta lại cực tỉnh táo.
Nàng ta muốn tồn tại, cần phải tồn tại, trường sinh bất tử, cùng trời cùng đất.
Sấm sét đánh xuống khoảng tám mươi mốt ngày, quanh Linh Đàm đều bị đánh thành cỏ hoang, mà Linh Đàm cũng bị nàng ta hấp thu một nửa, một đòn cuối cùng rốt cuộc rít gào đáp xuống!
Ngưng Hoa mở choàng mắt ở trong tiếng sấm, để mặc lôi điện phá vỡ thân thể của nàng ta, có gì đó nổ tung trong đầu nàng ta, cột sáng từ trên người nàng ta phóng lên cao!
Nàng mở to mắt trong một mảnh ánh sáng, thấy một đường lớn. Đó là tiên lộ, nàng ta thong dong đứng dậy, bước lên tiên lộ.
Dưới thảm, có người vươn cánh tay, cầm váy áo nàng ta.
“Cứu ta... Ngưng Nhi, cứu ta...”
Âm thanh già nua, là mẫu thân nhiều năm trước của nàng ta. 800 năm trước, nàng ta vì cầu trường sinh, tự rời nhà đi, bôn ba vạn dặm, trèo núi vượt biển, cuối cùng mới đi vào Tu Chân giới.
Mẫu thân của nàng ta một đường đuổi theo nàng ta, gọi tên nàng ta, nàng ta lại chưa từng quay đầu lại.
800 năm trước, nàng ta buông bỏ tình thân, 800 năm sau tất nhiên cũng sẽ không cầu.
Vì thế nàng vung kiếm chặt đứt bàn tay già nua kia, đi về phía trước.
Càng đi về phía trước, càng nhiều âm thanh quanh quẩn, càng nhiều cánh tay chui từ dưới đất lên, chụp vào nàng ta, lôi kéo nàng ta, ôm lấy nàng ta, mang theo tiếng khóc thét khóc thút thít.
Vì đến trường sinh, nàng ta tạo vô số sát nghiệt; vì cầu đại đạo, nàng ta đoạn tuyệt người thường.
Sắc mặt nàng ta hờ hững, một đường vung kiếm chặt đứt những cánh tay này, chém hết những hư ảnh này, cuối cùng đi tới bậc thang phía trên. Đang chuẩn bị bước lên bậc thang, đột nhiên một đôi tay kéo ống tay áo nàng ta.
Nàng ta không muốn quay đầu lại, lại vẫn chưa từng ngừng bước, chậm rãi cúi đầu.
Bàn tay nắm lấy tay áo nàng ta, là một đứa bé năm tuổi, hắn ăn mặc áo choàng màu đen, đỉnh cái buộc tóc như bánh bao, nghiêm túc nhìn nàng ta.
“Ngươi đã đồng ý với ta,” Giọng nói trong trẻo của hắn mang theo tiếng nức nở: “Phải chờ ta cùng nhau phi thăng.”
Tsrong lòng Ngưng Hoa khẽ run lên.
Năm đó lúc nàng ta đồng ý với hắn, nàng cho rằng đây là lời của một đứa nhỏ. Nhưng sau này khi nàng ta biết hắn có thể vĩnh viễn ngừng ở nhân gian, khi nàng ta nghe được một câu ở truyền âm phù kia: “Ngưng Hoa, ta tưởng trở về”, nàng ta lại là thật sự nghĩ tới, phải đợi hắn cùng nhau phi thăng.
Một lần dao động duy nhất của nàng ta, một lần duy nhất vứt bỏ đại đạo, thiếu chút nữa dùng hết tu vi vốn có, chém mở lá chắn mà Thiên Đạo dựng lên, đi đón một người trở về. Nhưng mà lúc người nọ trở về, lại mang theo một cô nương khác.
Nàng ấy gọi Ngưng Hoa là con kiến, trong lòng nàng ta rõ ràng.
Hắn là rồng, nàng ta là người, cho dù ngày nào đó đứng hàng tiên ban, nàng ta cũng vĩnh viễn không phải là người có thể đứng bên người ở hắn.
Nàng ta cầu trường sinh là vì thành tiên, thành tiên là vì thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo, thoát khỏi vận mệnh con kiến giống người khác. Nhưng mà cô nương kia xuất hiện, thân phận Hiên Hoa lại làm nàng ta ý thức được.
Cho dù thành tiên, cũng không thể hoàn thành nguyện vọng đó.
Vậy chỉ có thể mạnh lên, chỉ có thể mạnh lên, khai tông lập phái, nổi danh, đắc đạo phi thăng, đứng hàng tiên ban, sau đó từng bước một đi qua, cuối cùng thành tôn thần trên đời này, chống lại Thiên Đạo.
Thần thì sao chứ? Có cảm tình, có uy hiếp, thậm chí ngay cả con kiến đều không bằng.
Nàng ta cho rằng nàng ta đã nghĩ rõ ràng, cho rằng chính mình chưa bao giờ dao động, nhưng mà vào khoảnh khắc người kia nói ra “Tết châu chấu là cái gì”, từ sâu trong nội tâm lại là mờ mịt cùng đau đớn.
Nàng ta cúi đầu nhìn nam đồng, chậm rãi nâng kiếm lên.
“Ngươi không ngăn được ta.” Nàng ta khàn khàn nói: “Ai cũng không ngăn được ta.”
Dứt lời, nàng một kiếm đâm xuyên qua thân thể nam đồng.
Kim quang đột nhiên bùng lên, tiếng rồng ngâm phóng lên cao, tiên nhạc quanh người lượn lờ, Ngưng Hoa chậm rãi mở to mắt.
Quanh người là hồ nước Linh Đàm rung động, mây tan sương tạnh, một ánh sáng vàng chậm rãi dừng ở trên người nàng ta.
Lần này, nàng ta thật sự sẽ phi thăng thành tiên.
Nàng ta dùng thần thức thăm dò bốn phía, thấy thanh niên điên cuồng chạy vội kia. Trên mặt nàng hờ hững, than nhẹ: “Hiên Hoa.”
Giọng nói của nàng ta nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tu Chân giới, toàn thân người nọ đột nhiên run lên, rồi sau đó có lực hút cực lớn vọt tới phía sau hắn, trong chớp mắt, cảnh tượng quanh người thay đổi, hắn lại xuất hiện ở trước mặt Ngưng Hoa.
Hiên Hoa run rẩy, phủ phục ở bên cạnh Linh Đàm, nhìn nàng ta từng bước từng bước đứng lên đi về phía hắn.
Mờ mịt và sợ hãi cuốn lấy hắn, hắn quỳ trên mặt đất, cả người đều cuộn tròn, theo bước chân nàng ta càng ngày càng gần, hô hấp của hắn càng ngày càng càng nặng, vào lúc nàng ta đi đến trước mặt hắn, hắn rốt cuộc hỏng mất, gào khóc.
“Giết ta đi...” Hắn gào khóc: “Cầu xin ngươi, giết ta đi...”
“Cái gì ta cũng đều cho ngươi...” Hiên Hoa ngẩng đầu lên, quỳ đến trước mặt nàng ta, bắt lấy ống tay áo nàng ta, đầy mặt là nước mắt ngẩng đầu lên: “Cái gì ta cũng đều cho ngươi! Vì sao còn không thể buông tha ta chứ?”
“Hiên Hoa,” Ngưng Hoa nhìn chăm chú vào hắn, hờ hững: “Đừng khổ sở. Ngươi vui vẻ chút đi.”
Nói xong, nàng ta nâng tay lên, một đạo ánh sáng bắn thẳng vào trong đầu Hiên Hoa, sắc mặt nàng ta bình tĩnh nói: “Ta sẽ không hại ngươi. Ta ở thượng giới chờ ngươi. Theo đường của ta mà đi, Hiên Hoa.”
“Khai tông lập phái, nổi danh, đắc đạo phi thăng,” Nàng ta nhìn ánh mắt Hiên Hoa trước mặt dần dần trở nên đờ đẫn, lẩm bẩm: “Ta ở thượng giới, chờ ngươi tới.”
Lúc nàng ta nói chuyện, vô số ký ức từ trong đầu Hiên Hoa hiện lên. Có giữ lại, có biến mất, có đột nhiên xuất hiện, có đột nhiên biến mất, chờ đến khi Ngưng Hoa bỏ ngón tay ra, trong mắt Hiên Hoa đã thành đau đớn.
“Ngưng Hoa,” Hắn khàn khàn nói: “Đừng rời khỏi ta. Ta yêu ngươi, ngươi đừng đi. Ngươi đã đồng ý với ta, chờ ta cùng nhau phi thăng.”
Ngưng Hoa khẽ cười, nàng ta cúi người, ôm lấy người trước mặt.
“Ta nói rồi,” Nàng ôn hòa nói: “Ngươi muốn không gặp được ta, không yêu ta, trước nay, không phải ngươi lựa chọn.”
“Hiên Hoa, chăm sóc Thiên Kiếm Tông cho tốt, ta chờ ngươi phi thăng.”
Nói xong, Ngưng Hoa xoay người, bước chân dứt khoát không quay đầu bước lên tiên lộ. Hiên Hoa quỳ trên mặt đất, hắn muốn đuổi theo, nhưng mà có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm ngăn động tác của hắn.
Hắn trơ mắt nhìn nữ tử từng bước một đi lên đám mây, thẳng đến khi biến mất, hắn mới khàn khàn nói: “Ta nghe ngươi... Ngưng Hoa, ngươi yên tâm, ta nghe ngươi.”
Nói xong, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi xuống núi.
Phong tuyết đan xen.
Tô Thanh Y lặng im đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn nghiêng ngả lảo đảo xuống núi, nghe hệ thống nói: “Ký chủ, đã biết vị trí Linh Đàm, còn không đi à?”
“Được.” Tô Thanh Y gật gật đầu, bứt ra từ trong vô số trí nhớ, xoay người đi về phía cổng lớn kia. Sau khi ra khỏi cổng lớn, Tô Thanh Y nhìn tòa cung điện dán đầy phong ấn kia, lúc lâu sau, không nhịn được nói: “Hệ thống, ta phá phong ấn này được không?”
Nên để ông ta nhớ tới quá khứ tàn nhẫn này, hay là để ông ta cho rằng mình rất yêu một người?
Nàng đứng ở trước cung điện, thật lâu không có được đáp án. Nhưng mà một lát sau, nàng thấy toàn bộ cung điện run rẩy, thức hải của Hiên Hoa, truyền đến một tiếng rồng ngâm giống như tiếng khóc.
Ông ta rất đau đớn.
Tô Thanh Y nghĩ.
Cuộc sống của một người đắp nặn tính cách cùng linh hồn người đó, quyết định lựa chọn hành động trong tương lai. Giả tạo ký ức một người, tương đương với sống sờ sờ vặn vẹo lựa chọn của hắn.
Giống như chân chính phong ấn bản thân mình ở một góc, bị sai đi hoàn thành quyết định khác, sống cuộc sống khác.
Nếu là Hiên Hoa mang theo ký ức chân chính, sẽ cuồng nhiệt giữ gìn Thiên Kiếm Tông, không tiếc lấy người luyện mạch cũng muốn biến Thiên Kiếm Tông thành tông môn đứng đầu ư? Nếu là Hiên Hoa chân chính, vào lúc nhìn thấy Tần Tử Thực sẽ thờ ơ sao? Nếu là Hiên Hoa chân chính, ở năm đó thấy nàng lâm vào tuyệt cảnh sẽ im lặng không nói sao?
Cuộc sống của Hiên Hoa mâu thuẫn đến cực độ.
Ông ta vừa làm hết chuyện xấu, vừa hối hận áy náy cực độ. Nếu không có ký ức yêu say đắm gần như khắc vào trong xương tủy với Ngưng Hoa này, ông ta sẽ lựa chọn làm những chuyện xấu này ư?
Vấn đề quanh quẩn ở trong đầu Tô Thanh Y, nhưng màt trong nháy mắt kia nghe được tiếng rồng ngâm thút thít kia, Tô Thanh Y lại đột nhiên phát hiện.
Không cần hỏi.
Tiếng rồng ngâm thút thít này đã nói cho Tô Thanh Y đáp án. Đây là nam nhân cho dù chỉ vô tình hại bạn bè, cũng muốn đào đan rút tủy trả về, sao có thể làm ra chuyện lấy người luyện mạch tàn nhẫn như vậy?
Nàng mím môi, nâng tay lên, bắt đầu nhanh chóng vẽ bùa, phù chú bay về phía phù chú trên cung điện kia, toàn bộ cung điện đều run rẩy. Chờ Tô Thanh Y cảm thấy thời cơ đã tới, nàng đột nhiên đánh linh lực về phía cung điện, cung điện đột nhiên nổ tung, cũng chính trong nháy mắt kia Tô Thanh Y cũng nhảy từ trong đầu Hiên Hoa ra!
Nàng mới vừa về đến thân thể mình, ngồi bật dậy, đã rơi vào trong ngực một người.
Mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, Tô Thanh Y bị đối phương ôm chặt, nghe đối phương nói: “Cuối cùng đã trở lại.”
Tô Thanh Y gật gật đầu, ôm Tần Tử Thực. Vân Hư Tử bưng một chén canh gà vừa hay đi vào, thấy cảnh này, ông ấy dậm dậm chân nói: “Ui da mù mắt ta rồi! Không phải mới một ngày không nói chuyện à? Các ngươi đến mức này à?”
“Đừng đùa,” Tô Thanh Y ngửi thấy mùi thơm của canh gà, đẩy Tần Tử Thực ra, quay đầu nói với Vân Hư Tử: “Đưa canh