Kiếm Tìm

Gỗ Mục Không Thể Mài Dũa (5)


trước sau

Thích Mộc không dám suy nghĩ nhiều, cài đặt báo thức xong thì ngủ rồi. Trong mơ đều là hồi ức với Lê Diệc Thần, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau thi chạy, cùng nhau trốn tiết…rất nhiều rất nhiều. Hình ảnh cuối cùng biến thành Lê Diệc Thần bị một nhóm nam sinh vây lại, trên mặt cậu khinh thường nở nụ cười lạnh.

Ngày thứ hai, Thích Mộc tỉnh dậy cảm thấy thân thể rất nặng, vẫn là chưa thích ứng với việc dậy sớm, gắng gượng đi đánh răng súc miệng, ngồi xe đến hồ bơi.

Vệ Dao thấy thì vẫy tay với cô, hỏi: “Đồ bơi cô mua được chưa?”

Thích Mộc gật đầu.

“Thật là thầy Lăng lựa giúp cô à?”

“Đúng vậy, sao thế?”

Vệ Dao đảo mắt, áp chế giọng nói xuống thấp: “Nói thật đi, cô là bà con họ hàng với thầy Lăng đúng chứ. Yên tâm đi, tôi sẽ không đi nói lung tung đâu.”

Thích Mộc lắc đầu.

“Vậy thì kỳ lạ rồi.” Vệ Dao ngại ngùng cười với cô: “Cô đừng để ý, tôi nói cho cô biết trước giờ thầy Lăng không nhận dạy học viên nữ. Lần này nháy mắt nhận hai người, tôi còn cho rằng có chuyện để hóng nữa.”

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy có thể nhiệm vụ lại tăng thêm độ khó rồi. Từ cấp bậc cô cho rằng là khó trực tiếp thành cấp bậc đại sư.

Thế là cô cũng hỏi: “Rất nhiều con gái thích thầy Lăng nhỉ?”

Ai biết Vệ Dao thế nhưng lại lắc đầu: “Thầy Lăng lúc mới đến đã được mọi người trêu đùa gọi là “hoa khôi hồ”, đẹp trai, tính cách cũng tốt, rất dễ gần. Quả thực có rất nhiều con gái yêu thầm, nhưng sau này phát hiện thực ra thấy Lăng ngoài nóng trong lạnh, đối với ai cũng là thái độ ôn hoà, không bao giờ tham gia tiệc tụ tập. Cứ như vậy, dần dần mọi người cũng lạnh xuống.” Suy nghĩ một hồi lại nói: “Nếu như hái được “hoa khôi hồ” của chúng tôi, người trong hồ nhất định phải gặp mặt mới được.”

Thích Mộc nghe thấy lạnh cóng, trong lòng mặc niệm cho chị họ của mình một chút. Trở thành kẻ định của toàn hồ đủ để bị lột từng lớp da đó.

Sau khi tạm biệt Vệ Dao, Thích Mộc đi đến phòng thay đồ để thay đồ bơi.

Kết quả tay cầm đồ bơi, cả người đứng sững lại…

Phải , phải mặc quần áo hở hang như vậy sao!

Tuy rằng so với những người khác, vải đã nhiều hơn rất nhiều rồi, nhưng vẫn phải lộ hông, lộ chân!

Cả đời này Thích Mộc cũng chưa từng mặc qua quần áo hở như vậy, cô chần chừ, bây giờ hối hận còn kịp chứ?

Kết quả khi cô tưởng tượng đến cảnh ngày tết, dì cả cô ngồi trên sô pha nắm lấy tay cô nói: “Mộc Mộc à, dì cả đều là muốn tốt cho cháu, bên đàng trai tuy rằng xấu một chút, thấp một chút, có con nhưng cũng không tệ nha.”

Dì cả à, trong mắt dì chỉ cần đó là đàn ông đã không tệ rồi được không!

Thích Mộc quả quyết quyết định, mặc!

Vì nửa đời sau của cô, cô mặc!

Dù sao mọi người đều mặc, da thịt lộ ra nhìn nhiều thì cũng không thịt heo cho lắm.

Sự thật chứng minh, cô sai lại càng sai.

Lớp bình thường có lẽ nhiều người không sợ, đáng tiếc Hà Cửu báo danh cho cô là lớp VIP, bốn nam hai nữ đó.

Đường Ngọc có thể bởi vì hôm qua bị chọc giận nên hôm nay cũng không đến, thế là cô trở thành cô gái duy nhất.

Thân hình Thích Mộc nhỏ nhắn, tỉ lệ không tồi, eo thon chân dài, thiết kế của đồ bơi cũng khiến trước ngực rất có gì đó. Hơn nữa trời sinh da dẻ trắng mịn, đồ bơi màu hồng xanh làm nổi bật cả người.

Sau khi Thích Mộc bước vào hồ bơi nhìn thấy bốn người đàn ông, tám cặp mắt khiến cô không dám bước đi nữa.

“Đến đây đi.” Lăng Gia Hoà lại gần cô, cười nói: “Quần áo rất đẹp.”

“Ừ, cảm ơn.”

“Nhưng mà cũng bắt buộc phải đẹp, là tôi chọn mà.” Giọng nói của anh thấp xuống, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được để nói.

Thích Mộc bị anh chọc cười, tinh thần cũng thả lỏng đi nhiều.

Sau khi làm nóng người xong, từng người lần lượt xuống nước. Hôm qua ba người đàn ông đều xuống nước qua, dĩ nhiên đã rất quen thuộc. Thích Mộc trước đây chưa từng bơi, nhưng nhìn qua động tác của Lăng Gia Hoà, trong lòng cũng nóng lòng muốn thử.

Cô đội mũ bơi lên, thuận theo bậc thang trược xuống, nước hơi lạnh ở mắt cá chân, dần dần vượt qua bắp chân, đùi, hông, cho đến trước ngực, Thích Mộc có chút luống cuống đứng đó, Lăng Gia Hoà bơi qua: “Đầu tiên cô phải học được cách nổi trên nước, đừng sợ.”

Anh đưa cho cô một tấm bảng bơi: “Hít một hơi trước, đừng nhả ra, mặt hướng xuống, tay chân cố gắng thả lỏng, nào thử xem.”

Thích Mộc dựa theo lời anh nói hít mạnh một hơi, thả lỏng tay chân, đưa mặt vào trong nước, chầm chậm cô cảm thấy bản thân giống như nổi lên rồi, nhất thời vui mừng…

Lăng Gia Hoà nhìn thấy mặt nước có mấy cái bong bóng, giây tiếp theo Thích Mộc bắt đầu vùng vẫy.

Anh vội vàng giơ tay bắt lấy cô, nhưng Thích Mộc ngược lại vùng vẫy càng mạnh hơn, bong bóng cũng ngày càng nhiều. Lăng Gia Hoà dùng sức ôm cả người Thích Mộc lên, để cô ngồi xuống bên cạnh hồ bơi, Thích Mộc cúi đầu ho liên tục.

Lăng Gia Hoà đứng ở hồ bơi, nhưng lại cao ngang cô: “Sao rồi, vẫn ổn chứ?”

Thích Mộc cảm thấy bản thân uống rất nhiều nước, vừa khó chịu vừa sợ hãi, liên tục lắc đầu nói không ra lời.

Ba học viên nam nghe thấy tiếng cũng bơi qua, quan tâm hỏi cô thế nào.

Thích Mộc qua mộc lúc sau mới phản ứng lại, nhìn bốn người đàn ông vây xung quanh cô có chút căng thẳng, biết là để bọn họ lo lắng, cô vọi vằng trả lời: “Không sao, chỉ là không cẩn thận bị sắc.” Vừa nới vừa xoa xoa mắt.

Lăng Gia Hoà đi đến trước mặt cô, một tay nâng cằm của cô, một tay đặt ở mắt của cô quan sát xung quanh, khoảng cách của hai người rất gần, cô cơ thể nhìn thấy những giọt nước trên khuôn mặt mịn màng của anh. Lông mày của anh rất rậm, không có cắt tỉa nhưng lại hơi cong cho nên lúc anh cười sẽ khiến người ta có một loại cảm giác được yêu chiều. Con ngươi đen như mực, chiếc mũi thẳng có vài giọt nước bên trên, môi…chỉ cần anh lại gần chút nữa là có thể hôn được cô rồi.

Rõ ràng biết anh chẳng qua là kiểm tra tình hình của bản thân, nhưng Thích Mộc vẫn khó kiềm soát được bản thân, cô đỏ mặt rồi.

Anh buông tay ra, kiên nhẫn hỏi cô: “Hít thở có cảm thấy không thoải mái không?”

Có…cô cảm thấy có chút không đủ không khì, bởi vì anh quả thực đứng quá gần rồi.

Cho đến khi các học viên trêu đùa nói: “Huấn luyện viên, cô bé xấu hổ rồi.”

Lăng Gia Hoà cũng cảm thấy không thích hợp lắm, anh lùi lại hai bước rồi mới hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Thích Mộc gật đầu.

“Trước đây cô có tiếp xúc với nước qua chưa?”

“Chưa.”

“Học viên trước đây đều có kỹ năng cơ bản, là tôi sơ suất rồi.” Anh nói: “Chúng ta học từ cái đầu tiên, cô làm quen với nước trước, từng bước từng bước.”

Thích Mộc gật đầu, cảm thấy có một huấn luyện viên kiên nhẫn như vậy thật là quá may mắn, hơn nữa còn đẹp trai.

Lăng Gia Hoà để cô thích ứng với cảm giác xuống nước, nhắc nhở cô không nhất định không được thở, nếu không sẽ không cách nào nổi lên được.

Lần này anh không có dùng bảng bơi, mà dùng tay kéo tay của cô, chầm chậm dẫn dắt cô.

Sau khi Thích Mộc hít một ngụm hơi, hai tay giơ lên, được một đôi bàn tay ấm áp ẩm ướt đón lấy. Đây là lần đầu tiên Thích Mộc chạm vào tay người đàn ông khác ngoài Lê Diệc Thần, cảm giác không giống nhau. Rõ ràng ở trong nước nhưng lại cảm thấy nơi tiếp xúc nóng ran vô cùng.

Lăng Gia Hoà dắt tay cô chầm chậm đi ngược lại, như vậy có ích cho việc nổi trên mặt nước của cô, thế là…biến thành nửa thân trên của Thích Mộc trôi nổi, nửa thân dưới vẫn chìm dưới nước như cũ. Mà Lăng Gia Hoà vừa buông tay, cô giống như chiếc tàu Titanic vậy, dần dần chìm xuống…

Ba học viên kia nhìn thấy cũng nhịn không được mà nói bí quyết của mình, kết quả đến khi hết tiết Thích Mộc vẫn chưa nổi lên được!

Thích Mộc bám ở bên hồ hít thở, nghỉ ngơi. Thể chất khi ru rú ở trong nhà một năm có chút không theo kịp tiến độ…

Cô nhìn Lăng Gia Hoà đã dạy ba người kia vỗ nước đổi hơi ra sao, mà bản thân còn đừng ở giai đoạn nổi trên nước…

Thật đúng với câu nói kia: “Gỗ mục không thể mài dũa!”

Nội tâm Thích Mộc rơi lệ.

Lúc sắp rời đi, Lăng Gia Hoà nói với Thích Mộc có thể bởi vì cơ thể của cô vẫn chưa thích ứng, như vậy không có lợi để tiến hành quá trình học. Tiết học của tuần nay theo lý mà nói đã kết thúc rồi, nhưng nếu như cô đồng ý, anh có
thể rút ra một ngày để dạy lại cho cô.

Thích Mộc tất nhiên là vội vàng đồng ý.

Chỉ là cuối cùng vẫn là có chút buồn bã, tại sao bản thân như thế nào cũng không nổi lên được.

Lăng Gia Hoà cười khích lệ cô, trước khi rời đi còn nói thêm một câu: “Chỉ là hơi có lỗi với cái tên của cô.”

Trên mặt anh nở nụ cười thâm ý rời đi trong con mắt khó hiểu của cô.

Thích Mộc ở phòng thay đồ nhìn thấy thẻ bảng tên trên tủ của mình mới phản ứng kịp…

Thích Mộc, Mộc?

Quả nhiên anh đang cười nhạo mình là một tấm gỗ!

Thích Mộc tức giận.

Dạy xong, Lăng Gia Hoà thay một bộ đồ thường sau khi tắm xong đi ra, lúc đi đến cửa nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Diệp Duy Ngôn dựa vào tường, dáng vẻ như đang đợi người.

Anh rũ mắt, đi ngang qua.

Diệp Duy Ngôn cũng không gọi anh, chỉ là yên tĩnh đi phía sau anh, đợi anh khởi động xe, Diệp Duy Ngôn giành trước một bước ngồi ở ghế lái phụ.

Lăng Gia Hoà bất lực lắc đầu mở cửa, biết đã không tránh được nữa. Nói thật, dựa vào tính cách của Diệp Duy Ngôn nhịn đến bay giờ cũng xem như khiến anh nhìn bằng con mắt khác rồi.

Diệp Duy Ngôn là bạn học từ trung học đến đại học kiêm anh em tốt của anh. Bắt đầu từ đại học hai người chính là tiêu điểm của công chúng, Diệp Duy Ngôn hiên ngang mạnh mẽ, tính cách lạnh lùng kiêu ngạo không ràng buộc, nhưng chuyên ngành lại rất mạnh. Lúc trước đa số đều là anh giúp Diệp Duy Ngôn hoà nhập vào tập thể. Hai người một nóng một lạnh, bổ trợ lẫn nhau. Cách nhiều năm, bây giờ lại biến thành Diệp Duy Ngôn đến ‘giúp’ anh rồi.

Trong xe, Lăng Gia Hoà mở miệng đánh vỡ không khí im lặng trước, thi không lên tiếng thì không ai thắng được Diệp Duy Ngôn: “Nếu như câu là vì chuyện kia mà đến, mình cảm thấy cậu vẫn là trở về thì tốt hơn.”

Diệp Duy Ngôn liếc anh một cái, giọng nói không chút gợn sóng: “Mình mới lười lo chuyện bao đồng.”

“Vậy cậu đến hồ bơi làm gì?”

“Chơi.”

Lăng Gia Hoà nhướng mày: “Cậu như vậy không làm lỡ việc huấn luyện sao?”

“Mình biết mình đang làm gì.”

“Ồ?” Lăng Gia Hoà trêu đùa nhìn anh: “Đến hồ bơi làm việc không nói, ngay cả bị trưởng hồ bơi bắt chụp hình tuyên truyền cũng làm rồi, mình thật không cảm thấy cậu biết cậu đang làm gì.”

“Nói nhiều như vậy.” Diệp Duy Ngôn không rung động: “Nói ra, hôm qua cậu còn dẫn học sinh của cậu đi nữa nhỉ, cậu cho rằng cậu rất lý trí à?”

Người anh nói đến là Thích Mộc.

Lăng Gia Hoà trầm mặc nói: “Tất nhiên mình biết mình đang làm gì.”

“Mình đói rồi,” Diệp Duy Ngôn nói.

“Mình biết mà.” Lăng Gia Hoà chầm chậm khởi động xe, nếu không anh làm sao lại thong thả nói lòng vòng với Diệp Duy Ngôn chứ.

Đối với câu trả lời của anh, Diệp Duy Ngôn im lặng liếc một cái, cho dù biết không chút tác dụng.

Lăng Gia Hoà lái xe đến một nhà hàng nhỏ, lúc hai người bước vào cảm thấy rõ ràng người trong tiệm im ắng một chút, vài giây sau những nữ sinh xung quanh tỏ ra hắng hái trở lại, anh sớm đã quen với loại phản ứng này.

Anh hiểu, nhưng lại không để ý.

Diệp Duy Ngôn không hiểu, càng không vương vấn.

Anh ngồi xuống, nhận lấy thực đơn trong tay nhân viên phục vụ gọi vài món, hỏi Diệp Duy Ngôn: “Bia?”

Diệp Duy Ngôn mặt không chút biểu cảm gật gật đầu, anh gọi nước cho mình, gọi bia cho Diệp Duy Ngôn.

“Khi nào cậu đi?” Lăng Gia Hoà hỏi.

“Tháng bảy thì phải.”

“Lão Vương không giục cậu?”

“Ông ấy không quản được.”

Lăng Gia Hoà có thể tưởng tượng ra lão Vương hắng cổ họng hét Diệp Duy Ngôn, mà phản ứng của anh chẳng qua chỉ là lau nước bọt trên mặt nói: “Em muốn rửa mặt.”

Anh càng nghĩ thì càng buồn cười, rượu và món ăn đều đã được đặt lên bàn, hai người cụng ly bắt đầu nói những chuyện lung tung, nói đến khi Diệp Duy Ngôn có vợ, anh cũng sẽ phiền phức.

Uống được một nửa, một cô gái bàn bên cạnh đi lại, khuôn mặt đỏ ửng nói với Lăng Gia Hoà: “À, à…anh là Lăng Gia Hoà ư?”

Anh có chút ngạc nhiên, lúc trước ra ngoài nhiều nhất là các cô gái nói muốn chụp hình chung, anh cũng biết bọn họ chẳng qua là muốn gửi vào Wechat chứng minh bản thân gặp được người đẹp mà thôi. Nhưng kêu bọn họ nói tên của anh ra thì đây là lần đầu tiên.

Chẳng qua dáng vẻ của cô gái này khiến anh có chút quen mắt, nhưng anh cũng chỉ cười nói với cô: “Cô nhận nhầm người rồi.”

Cô gái vốn dĩ đã khó xử, lúc nhận được lời phủ nhận thì dũng khí tích được bỗng chốc giảm đi một nửa, cô gật đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, có thể tôi nhận nhầm rồi. Nhưng anh thật sự khá giống anh ấy đấy.”

Lăng Gia Hoà đối với việc này không tỏ rõ ý kiến: “Tôi có khuôn mặt đại chúng."

Lời nói này khiến cho những người xung quanh đều uỷ khuất thay anh, đẹp trai như vậy sao có thể là khuôn mặt đại chúng được.

Cô gái kia đi về, một bàn toàn những cô gái lập tức sôi nổi, nhỏ giọng hỏi cô, lâu lâu lại cười ra tiếng.

Lăng Gia Hoà nhìn bọn họ, cảm thấy thanh xuân thật là tươi đẹp.

“Cậu không bị lãng quên.” Diệp Duy Ngôn uống ngụm bia, chầm chậm nói.

“Vậy thì đã sao.” Anh vẫn cười nhạt, giống như cái gì cũng không cách nào phá huỷ được cõi lòng ung dung tự đắc kia của anh.

Diệp Duy Ngôn đang muốn nói gì, một góc trong tiệm đột nhiên truyền đến một giọng nam sắc bén cao vút, tiếng hét phẫn nộ đến nát tâm gan: “Cái đồ tiểu tam nhà cô!”

Lăng Gia Hoà quay đầu nhìn, một người đàn ông cầm một ly rượu trong nháy mắt hất lên mặt người phụ nữ, còn chưa đợi mọi người phản ứng lại đã nhanh chóng chạy ra khỏi tiệm. Không biết còn cho rằng anh ta là tiểu tam.

Lăng Gia Hoà vốn đối với mấy chuyện này không hứng thú, chỉ cảm thấy người đàn ông kia thật không có gan dạ gì, lại đi học phụ nữ hất nước gì chứ. Theo bản năng anh nhìn phản ứng của người phụ nữ kia một cái, một cái nhìn này liền đứng im rồi.

Có một cô gái khác ở bên cạnh người phụ nữ bị hất nước đang dùng khăn giấy lau mặt cho cô, tay vừa đặt xuống Lăng Gia Hoà liền nhận ra, đây không phải học sinh kia của anh, Thích Mộc sao!

Truyện convert hay : Điện Cạnh Đại Thần Yêu Thầm Ta

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện