Hậu Điểu bị đưa vào một cái nhà khách thuộc về Đạo Phủ trong Thần Đô Thành, điều kiện cũng không tệ lắm, tối thiểu đối với một tên chờ định tội như y mà nói đã rất rộng rãi rồi; không có gông cùm, không có áo tù nhân, có khu vực có thể tự do hoạt đông nhất định, đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị!.
Người tu đạo, cho dù là phạm nhân, cũng phải giữ tôn nghiêm cho họ.
Nhưng Hậu Điểu biết, đã đến nơi này rồi muốn đi ra ngoài còn khó hơn lên trời, được xem là đại bản doanh tu hành trong Đạo Môn của quốc gia, nơi đây những tu giả có cảnh giới như Xung Linh thì đâu đâu cũng có, càng nhiều hơn là đã đạt đến Thông Huyền thậm chí còn có những đại tu sĩ trên Thông Huyền, sở dĩ không trông chừng họ chỉ là không đáng mà thôi.
Trước mặt những vị cao nhân tu hành chân chính này, y chỉ là con gà luộc mà thôi.
(Nguyên văn là bạch trảm kê, một món ăn nổi tiếng ở Quảng Đông có nguồn gốc từ thời nhà Thanh)Trong nhà khách này có thể không chỉ mình y là tội nhân, còn có rất nhiều kẻ đồng bệnh tương liên, nguyên nhân mỗi người mỗi kiểu nhưng kết quả vẫn là trăm sông đổ về một biển thôi.
Trong đó, y thuộc loại tương đối đặc biệt, không phải vì y có gì xuất sắc hơn mà là y quá rác rưởi, dựa theo lời nói của một bạn tù hay nói thì những người bị chộp mang tới đây mà có cảnh giới Mạch Động cảnh thì y là người duy nhất, người ta tệ nhất cũng là Dẫn Khí cảnh, và đương nhiên cũng không ai đạt đến Thông Huyền cảnh cả.
Tu hành giả tự xưng là Bão Thạch Lão Nhân (Bão dấu ngã nghe, có nghĩa là ôm cục đá chứ hổng phải đá quý đâu nha mấy má) này nói rất nhiều, có nhiều người không muốn để ý đến lão, ngay cả Hậu Điểu cũng nhận ra, bản thân lão biết rằng tử kì sắp đến, cho nên nói năng có chút lộn xộn, chỉ muốn mượn nói chuyện để che dấu sự hoảng hốt trong nội tâm mà thôi.
Nhưng đối với y mà nói, lại có thể xem lão như là một nguồn tin tức để hiểu rõ về lễ An Hòa Kì Nguyện.
Hoàng hôn đúng là thời gian để luyện công, mấy tên đạo nhân tụm năm tụm ba đi ra tìm chỗ yên tĩnh để đả tọa; trong thư tịch của Đạo Môn, rất tôn sùng việc người và tự nhiên hòa hợp tương thông, trừ phi có tình huống đặc biệt, còn không thì không ai muốn tu hành trong phòng cả, mà nghe đâu càng có thói quen bạo lộ trước trời đất tự nhiên thì càng hiệu quả.
Bão Thạch Lão Nhân chỉ về một người mặc áo đen, lặng lẽ nói:" Đây là Phi Vũ Đạo Chu Càn Dương, Tích Cốc cảnh, một tay Phi Vũ Đạo thuật bá đạo tuyệt luân, tại giới tán tu của An Hòa quốc cực kì có danh tiếng; vì tài nguyên mà tập kích Đạo Môn chân tu, làm chết mấy người nên bây giờ mới có tu hành giả cao giai xuất thủ bắt về chỗ này.
"Lại chỉ một tên gầy,"Đây là ngoại tu (ý nói không phải là người trong Đạo Môn mà cũng không phải tán tu) tu Bích Huyết đạo Ngô Tiềm, Bồi Nguyên cảnh, không phải là xuất thân từ An Hòa quốc, mà tại mấy nước khác hút máu của người ta để luyện công, dưới tay của y không phân biệt phàm hay đạo, chết oan vô số, kết quả là thất thủ ở Thần Đô! "Lão lại chỉ một sĩ tử mặt đẹp như ngọc môi đỏ như son, cử chỉ nhẹ nhàng, "Kia là Hồ Điệp Đạo Lý Tử Hiên, Bồi Nguyên cảnh, sở trường là âm dương song tu chi đạo, chuyên tìm nữ tử của các danh gia vọng tộc để tổn hại danh tiết của người ta, tuy rất ít nghe y chủ động giết người, nhưng những nữ tử bị những việc xấu do y làm ra mà tự tử cũng không ít, cuối cùng là chọc giận rất nhiều người! "!.
Bất kể bổn sự của Bão Thạch Lão Nhân có là dạng gì nhưng xác thực những tin tức này rất linh thông, trên cơ bản thì y đều ít nhiều nói ra được nguồn gốc của những tội nhân trong nhà khách này, không biết làm sao mà y làm được.
Hậu Điểu có chút không để ý, người khác như thế nào đối với y cũng không quan hệ, nhưng y lại biết mình phải tiếp tục nghe, còn phải làm ra vẻ rất hứng thú, nếu không sẽ không nghe được những gì mình muốn nghe; y cũng có nghe nói về lễ Cầu Nguyện An Hòa, nhưng dù sao do đẳng cấp quá thấp, mối quan hệ nhỏ hẹp, cho nên cứ mơ mơ hồ hồ, tưởng thật mà giả, thấy cái nào cũng đúng.
"Còn ông thì sao? Ông làm lại tới đây?"Bão Thạch Lão Nhân lại khẽ mỉm cười,"Ta có thể nói cho cậu bí mật của mình nhưng đổi lại cậu cũng phải nói bí mật của cậu cho ta nghe coi như là trao đổi!"Hậu Điểu cười khổ, không thể không phục lòng hiếu kì của nhân loại, sắp chết đến nơi rồi mà còn hứng thú với bí mật của người khác như thế? Đúng là người hiếm thấy.
"Nếu ta làm như thế, thì còn gì ý nghĩa giữ gìn bí mật nữa chứ?"Bão Thạch Lão Nhân liếm liếm môi, than thở," Ta cũng xuất thân là dã tu, cơ duyên xảo hợp lại nhập đạo, từ đó càng lún càng sâu; không gia đình, không thân nhân, cũng không có bạn bè, cái gì cũng không có, chỉ một lòng cầu trường sinh! Con đường tu hành, Tài, Lữ, Pháp, Địa (4 món thiết yếu để tu hành đạo gia: phải có tài nguyên, phải có đạo lữ,