Bão Thạch Lão Nhân có vẻ kích động, người sắp chết chẳng có gì kiêng dè cả, oán hận đối với Đạo Môn chất chứa mấy chục năm khiến lão có một loại xúc động muốn nói toẹt ra tất cả, cho dù có nói hết như thế nào cũng chẳng làm được cái "trứng" gì.
"Chúng ta tự cảm khí, tự tìm tài nguyên, tự lục lọi công pháp, Đạo Môn đã không thu nhận chúng ta, chúng ta cũng không thấm hèn đến mức cứ bám dính vào, cho dù là như vậy vẫn bị bọn họ coi như là gánh nặng, coi chúng ta là tế phẩm để cầu Thượng Thiên ban thưởng! Trong lúc Đạo Môn Kì Nguyện thì sinh tử chưa biết; bề ngoài gọi là chỉ cần hiến tế linh căn trời cho của chúng ta nhưng thực sự là khi bị tước đoạt linh căn có xác suất tử vong cực kỳ lớn, cho dù còn sống cũng là sống tạm bợ qua ngày, mấy năm tu hành chúng ta đã kết xuống vô số kẻ thù, bây giờ mất đi linh căn không còn chỗ dựa thì làm sao mà còn đường sống?Chính ngay tại Thần Đô Thành, bây giờ có vô số người cố ý trong bóng tối âm thầm quan sát, chỉ cần chúng ta may mắn còn sống đi ra thì cũng đều ra không khỏi Thần Đô!Trong mấy người này, chắc cũng có gia tộc của mấy hài tử kia, sát thủ họ mời đang đợi ta; cũng nhất định là có thích khách đến từ Phù Phong Thành của các ngươi muốn trảm thảo trừ căn!Cho nên ta mới nói cái gọi là Đạo Môn Kì Nguyện chính là quỷ môn quan, mấy tên đạo nhân dối trá kia tự mình không muốn dính đến nhân quả lại đẩy chúng ta vào cảnh vạn kiếp bất phục!"Hậu Điểu không nói gì, lão nhân này đã chút điên rồi; nhưng với tư cách là một người chuyên xử lý mấy vụ hình sự, có một thói quen thâm căn cố đế, đó là chỉ tin tưởng phán đoán của bản thân, lời nói của người khách chỉ xem như tham khảo, Đạo Môn có gì che che giấu giấu, có phải lão đầu tử này đã có chút kích động đến cực đoan không?Tuy y chỉ là hình tập của một thành trong vòng có mấy năm, nhưng đã giải quyết vô số vụ án lớn nhỏ, hầu hết các vụ án đó đều có một đặc điểm chung là: ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, nhất là một số người chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, bản thâm sớm đã đi nhầm đường mà không biết, những trường hợp như vậy cũng không phải là chuyện gì mới.
Y tiếp xúc với Đạo Môn cũng cực kì có hạn, căn bản là không có cơ hội, cùng với 3 người Xung Linh tiếp xúc trong hơn 10 ngày lúc trước cơ hồ là toàn bộ thời gian mà y tiếp xúc với người của Đạo Môn, trong mắt y, người trong Đạo Môn vô tình là sự thật, nhưng nếu như nói bọn họ cùng hung cực ác thì y nhìn không ra?Có một sự thực là, chính xác y đã giết người, còn là giết người không đúng theo hình luật, trên một ý nghĩa nào đó, y cũng tính là biết pháp phạm pháp, lạc đến bước này cũng là tự làm tự chịu, không trách được ai.
Phá luật thì bị phạt, y là người có trách nhiệm, vì sự kích động của mình cho nên tự mình chấp nhận, dĩ nhiên, cũng xác thực là chạy không thoát.
Qua cuộc nói chuyện này, trước tiên không nói đến những cảm nhận về Đạo Môn , nhưng ít ra đã đại khái hiểu được cái gì gọi là An Hòa Kì Nguyện, không đến mức chết như một con quỷ hồ đồ!.
.
Mỗi ngày cứ trôi qua như thế, Hậu Điểu phát hiện ra mấy ngày này mình lại mập lên? Nói mập cũng không đúng cho lắm, nhưng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Ngoại trừ Bão Thạch Lão Nhân, những kẻ bị bắt đên đâu đều không muốn giao thiệp với người khác, đều có thói quen trầm mặc thu mình, yên lặng sống qua giai đoạn tối hậu của đời người; so với những tên tội phạm trở nên điên loại khi chờ chém trong đại lao ở phàm tục hoàn toàn khác biệt, không thể không nói, tu đạo khiến tính khí của con người phát sinh một sự biến đổi sâu sắc, bắt đầu xem nhẹ sinh tử.
Lúc y bắt đầu lo lắng nếu như mình lại cứ ăn no chờ chết thế này thì có khả năng là sẽ bị nuôi thành một tên mập thì thời gian bắt đầu buổi lễ Kì nguyện đã được xác định, đó là 3 ngày sau, đích thân Tiêu chân nhân sẽ chủ trì.
Chân nhân là cảnh giới gì? Y cũng không biết quá rõ ràng, chỉ biết rằng rất cao, rất cao, cao đến độ mà y tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra.
Thức ăn bắt đầu trở nên phong phú một cách đặc biệt, giống như bữa cơm cuối cùng của tử tội trước khi ra pháp trường, những yêu cầu hợp tình hợp lý đều được thỏa mãn, thậm chí bao gồm cả mấy loại yêu cầu sinh lý nào đó.
Tâm tình của Bão Thạch Lão Nhân bắt đầu kích động, chửi bới Đạo Môn hư tình giả ý, ăn ngon uống tốt chính là khiến cống phảm có được trạng thái càng tốt, mà không phải chất chứa tràn đầy oán khí; miệng thì chửi oang oang nhưng cơ thể lại rất thành thực, khẩu vị cũng rất thành thực! Hậu Điểu không biết người khác làm cách nào để tiêu pha đoạn thời gian cuối cùng, y luôn luôn cho là đây nhất định là Đạo Môn đối với những người này có một loại ước thúc nào đó nhìn mà không thấy, nhưng tại sao không nhắm vào