"Hừ, tật xấu khó bỏ, giết chóc thất thường!"Lông mày Tiêu chân nhân nhíu một cái, sau đó phất tay áo đứng lên, thân ảnh trở nên hư ảo, chốc lát biến mất không thấy gì nữa.
Lập tức hồn phách của những tu hành giả phạm tội quay trở về, ý thức trở lại như cũ, mấy tên Kim Đan thượng tu liếc nhau, cùng nhau gật đầu; trên tế đàn, trận pháp chuyển động, hào quang chớp lên, có một cỗ lực lượng huyền diệu đột nhiên xuất hiện, đem những hồn phách vừa mới quay về khuấy cho nát bấy, toàn bộ 19 người hiến tế, bây giờ vẫn hoàn chỉnh sống sót chỉ còn lại 2 người.
Chân tướng của sự thật chính là, thần tiên không muốn mạng, muốn mạng là Đạo Môn!Mượn danh của ông trời, để tiến hành sát phạt nghiêm trị những kẻ phạm tội; thần tiên không hạ thủ, chỉ là thu hồi linh căn thiên phú; Đạo Môn thì tiêu trừ tai họa ngầm, còn trách nhiệm thì đẩy cho ông trời! Đây chính là bản chất cầu nguyện của Đạo Môn, đương nhiên chủ yếu là muốn được trời cao ban cho chỗ tốt, thuận tiện cầu Thượng Thiên cuối cùng phán xét tốt xấu; 17 người không qua được ải đó chính là đúng người đúng tội, đây là loại người không thể giữ lại.
Tổ chức tu hành có thể tiếp tục sinh tồn trên thế giới này, có cái nào không phải tâm ngoan thủ lạt? Khác biệt chỉ ở khoản có chừng mực như thế nào mà thôi, tiêu chuẩn của Đạo Môn An Hòa quốc là còn thừa 2 cái mạng, những quốc gia khác còn có Đạo Môn cấp tiến hơn, trên cơ bản là 1 cái cũng không chừa, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng mà, hai tên phạm tu còn lại này có chút phiền phức.
Trên lí luận, nếu thần tiên trên trời đã bỏ qua cho hai người, không đoạt linh căn của họ, vậy đã nói rõ họ không đáng chết nhưng bọn họ đối với phán đoán về hai người này lại nảy sinh ra vấn đề, hoặc là hai người này căn bản không có giết người, hoặc là những kẻ bị giết có chết cũng không hết tội, đơn giản như vậy, đặc biệt là khả năng thứ hai, khả năng xảy ra là lớn nhất.
Vấn đề ở chỗ trong hai người này, có một người, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người lại tiếp tục giết người, đây là có chút coi thường Đạo Môn, cho dù y thực sự là hết thuốc chữa, nhưng cũng phải có một cuộc thương lượng về tiểu tu đó, sát tính như vậy từ đâu đến? Loại người này chân chính trưởng thành thì không biết còn chọc ra bao nhiêu cái phiền phức, hơn nữa lại không hợp với chân ý của Đạo Môn!Cho nên mới có biểu thị kia của Tiêu chân nhân, chân nhân địa vị cao quý, chuyện nhỏ như vậy sẽ không quyết định, chỉ là cảm khái một câu theo tâm trạng, nhưng thái độ của chân nhân vẫn khiến các đạo nhân ở dưới phải cân nhắc.
Đạo trường cũng như quan trường, ngữ khí của thượng cấp lúc rời đi là cần phải phỏng đoán, hừ!, ừ!, ồ!, í! ! mấy thứ đại loại như thế đều chỉ ra khuynh hướng của thái độ.
Lần này chân nhân hừ một chữ, như vậy phải hiểu như thế nào?Theo lệ cũ, những trường hợp giống như vậy ở An Hòa Đạo Môn đều sẽ thu nhận người may mắn, lời ngay nói thật, những tu hành giả giống như vậy thường thường đều có chỗ hơn người, đáng để bồi dưỡng, nhưng nếu kết quả là một tên ngốc tử ngoan cố mấy năm vẫn không tiến vào mạch động, thì thiệt là đau đầu! Có chút khó khăn, mấy thượng tu Kim Đan có địa vị khá cao đều không muốn ra quyết định, đây là tập quán bo bo giữ mình của đạo gia;Giết người này cho xong chuyện? Thần tiên trên trời đã tha thứ cho y, quay lưng lại ngươi lại hạ tử thủ? Đạt đến Kim Đan thì ai cũng có tự cảm ngộ đối với thiên ý, để tính toán trên con đường tu đạo, ai lại muốn vì một con sâu cái kiến mà hạ xuống nhân quả?Sắp xếp cho người này tiến vào An Hòa Đạo Môn? Không nói đến tư chất của y, chỉ nghe lúc nãy chân nhân hừ một tiếng, chỉ sợ phương án này cũng không ổn thỏa.
Vốn là một kì cầu nguyện rất bình thường, rất phổ thông, bây giờ lại xảy ra chút vấn đề, thấy mấy vị sư huynh đệ trộm nhìn mình, vị Kim Đan dẫn đầu biết bọn họ muốn cái gì: 1 là không muốn gánh lấy trách nhiệm, 2 là lập tức đi tìm Tiêu chân nhân để hỏi cho rõ ràng lần kì nguyện này được ban thưởng cái gì, đều là những tên trơn như cá trạch!Vị Kim Đan dẫn đầu cũng có chút buồn bực, các ngươi có thể thoái thác, lão đạo này không thể sao?"Người này ai bắt về đây?"Bên trong đám đạo sĩ, Xung Linh đạo nhân không khỏi thấp thỏm trong lòng, miễn cưỡng bước lên phía trước, "Là đệ tử khi đi tuần sát ở Quảng Xuyên bắt về, đệ tử phân biệt không rõ, phán đoán sự việc không chính xác, kính xin sư bá trách phạt!"Vị Kim Đan kia khoát khoát tay, "Ta phạt ngươi làm gì? Trời cao thương xót, lòng dạ từ bi, nhưng người này tính tình hiếu sát, không còn thuốc chữa, đây không phải là sai lầm của ngươi.
Ta hỏi ngươi, đối với người này ngươi có đề nghị gì?"Xung Linh đạo nhân nghiến răng một cái, truyền âm nói:" Người này giết thì không ổn, sẽ làm trái thiên ý; sắp xếp vào Đạo Môn cũng không tốt, sợ là sẽ làm hỏng nếp sống của Đạo Môn.
Sau khi tiến cảnh đệ tử sẽ được an bài đi Châu Lưu Dương ở biên giới An Hòa, chỗ đó gần với ma môn của Diễm quốc, thế cục vi diệu, thường có tranh chấp; đệ tử thiết nghĩ có thể tại nơi đó sắp đặt một quân cờ làm tai mắt cho chúng ta hay không?"Vị Kim Đan thượng tu gật gật đầu, "Đây cũng là một hướng nghĩ tốt, tính cách của y cũng thích hợp với mấy cái tiêu chuẩn của Ma Môn, chỉ là cảnh giới quá tầm thường, chúng ta cũng nhìn không vừa mắt, liệu mấy tên Ma Môn