Ở giữa An Hòa quốc và Diễm quốc, ngay tại khu vực tiếp giáp giữa thành Lưu Dương và Đại Phong Nguyên là một mảnh rừng nguyên sinh Bạch Dương Lâm, cũng chính là cột mốc biên giới giữa hai nước.
Hậu Điểu cũng không do dự, phóng ngựa vào khu rừng này, theo bản đồ thì mảnh Bạch Dương Lâm này rộng bất quá mấy chục dặm nên y cũng không cần phải lưỡng lự đến nỗi không dám vào.
Mới tiến vào khu rừng chừng vài trăm bước, thì cảm giác lớp lá mục dưới chân rất dày, tốc độ của con ngựa cũng bị ảnh hưởng rất lớn, không tự chủ phải chậm lại; cho dù y đã sử dụng phương pháp mà Xung Linh đã từng chỉ dạy trước đây cũng không thể khiến cho thể lực của con ngựa không nhanh chóng bị tiêu hao khi chạy trong khu rừng này.
Y không thể không giảm tốc độ, nếu không thì con ngựa đáng thương này chưa chạy ra khỏi Bạch Dương Lâm thì đã sức tàn lực kiệt rồi.
Khu rừng yên tĩnh đến đáng sợ, dưới tình huống bình thường hẳn là đã nghe được tiếng chim kêu vượn hú nhưng nơi đây lại không có, cũng không thấy thỏ, sóc các loại; lá mục dưới chân vì tích lũy nhiều năm nên sinh ra một mùi gay mũi khiến người cảm thấy ớn lạnh buồn nôn, những cây bạch dương cao lớn rậm rạp khiến cho khu rừng trở nên âm u như bầu trời lúc hoàng hôn.
Đúng là địa phương quỷ quái!Hậu Điểu cẩn thận rút ra thanh nhạn linh đao, lập tức cảnh giới, lần đầu có nhận định sơ bộ về khu vực do Ma Môn khống chế này, chẳng trách có danh xưng là ma, không thể so sánh với những cảnh sách tươi đẹp ven đường An Hòa quốc.
Y không biết nơi đây đang ẩn giấu những cái gì, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng vượt qua, không dám dừng lại lâu.
Đi được vài dặm, khu rừng càng này càng trở nên u tối, y bỗng nhiên quay đầu, nhạn linh đao phất ngược ra sau, trên lưỡi đao có một tia sáng nhỏ đang lưu chuyển, đây là cương khí mà chỉ duy nhất tu hành giả mới có, tuy còn rất yếu nhưng cũng không phải là thứ mà những binh khí bình thường có thể so sánh.
Đao quang xẹt qua, một con nhện to bằng nắm tay bị chém làm hai nửa, nhưng cảm giác phản lực trên đao cũng không nhỏ, một đao này là súc thế mà chém ra, điều này cũng nói rõ là con nhện không phải là vật bình thường.
Con nhện to bằng nắm tay y mới thấy lần đầu, dựa vào những sợi tơ treo trên cây đến không thấy hình đi không thấy dáng, cực kì nguy hiểm, may mà cấp bậc của thứ này không cao, hẳn là thuộc loại yêu vật đẳng cấp thấp nhất, có lẽ căn bản chưa thể nói là yêu mà là một loại đang tiến hóa thành yêu vật.
Phương nam có thủy yêu, đất bắc nhiều sơn quái, thật không có địa phương thái bình.
Trong lòng càng thêm cảnh giác, hai mắt mở thật lớn, trên cây có nhện vậy ở dưới lớp lá mục rữa dày đặc này không biết còn có thứ gì nữa đây.
Đi chưa được 100 bước thì cảm thấy 2 chân sau của con ngựa mềm nhũn, sau đó quỵ hẳn xuống đất; y đã sớm chuẩn bị, nên không bị té ngã, tung người nhảy qua một bên, lại đưa mắt nhìn quanh thì chỉ thấy ở chân sau của con ngựa có một con nhện đang bám vào, đang hút máu, cái bụng căng phồng, màu sắc đỏ tươi, so với nắm tay thì to gấp đôi cỡ bằng cái miệng chén (chén đây chắc bằng cái tô của miền nam, cái bát của miền bắc), bởi vì hút máu quá nhiều, nên da bụng gần như trong suốt, giống như sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào.
Trong lòng y nổi giận đùng đùng, tung người nhảy về phía trước, đao quang một lần nữa lại chớp lên, chém vào con nhện vì hút quá nhiều máu nên hành động bất tiện, ngay lập tức huyết vụ bay tứ phía, một mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn xộc lên.
Hiển nhiên là có tới hai con nhện tấn công y và ngựa, y chỉ phát hiện ra một con tấn công mình, lại không phát hiện con cắn chân con ngựa.
Nhìn xung quanh trái phải, tạm thời không phát hiện còn nguy hiểm khác, lại thấy con ngựa đang bị thương ở chân, đã sưng lên tím đen, rõ ràng là con nhện có độc, con ngựa này không còn cứu được nữa.
Trong lòng day dứt, một sinh mệnh đang yên đang lành, người khác mua chẳng qua là để cưỡi, để cày ruộng, bây giờ lại cùng y đi vào nơi khó khăn hiểm trở này; nhìn thấy tứ chi con ngựa co rúm, hai mắt thật to lộ vẻ thống khổ, trong lòng y không đành lòng, đao quang chớp lên, tiễn con ngựa ra đi một cách thống khoái.
Trong lòng y đã hối hận, y nên nán lại Lưu Dương thành một đoạn thời gian, ít ra dân bản địa nơi đây còn hiểu rõ khu Bạch Dương Lâm này.
Đường rất khó đi, y nhanh chóng phát hiện rằng đôi giày của mình hoàn toàn không thích hợp chạy nhanh ở đây, tóm lại, tất cả đều gấp, đây là một thế giới hoàn toàn mới, kinh nghiệm mấy năm làm hình tập của y cũng không giúp gì được cho y, cho dù y tự cho là mình khá cẩn thận, nhưng thực ra vẫn còn quá lỗ mãng.
Tin tức tốt duy nhất là, khu rừng này không đủ sâu, đợi đến lúc phát hiện ánh sáng bắt đầu thay đổi chính