Hậu Điểu không bước chân ra ngoài, nhưng cũng từ miệng của Tôn Bá mà biết được một chút biến hóa ở Phù Phong Thành.
Quả nhiên, Xung Linh đạo nhân lần này đến Phù Phong Thành không chỉ đơn giản vì xử lý những vụ án còn tồn đọng trong dân gian, y còn có một mục đích khác: con sông Thanh Đường thuộc Tam Giang Phủ có một đoạn đê nằm trong khu vực của Phù Phong Thành, cần địa phương dốc sức ủng hộ để bồi đắp.
Tu sửa đê tại thời đại này là một việc hao người tốn của, lợi ích ngắn hạn thì không thấy được, chỉ có thể thấy được lợi ích trong thời gian dài, điều này đối với dân nghèo mà nói thì không có chút động lực nào; con người là vậy, khi lũ lụt thì oán trời trách đất, bình thường thì chẳng lo toan, cái này cần phải có quan phủ dẫn dắt.
Tại (nước) An Hòa, Vương triều không thể nói hủ bại đến mức không chịu nổi, nhưng cũng không thể nói là một lòng vì dân, một ít chính sách có lợi cho dân thì chỉ có thể do Đạo Môn đến lãnh đạo, đây cũng căn bản là vì đạo mà thôi.
Đạo Môn ở bên trong điều động, nhưng chân chính xuất người, xuất lực, xuất tiền lại là các thân sĩ quan phủ tại địa phương, nếu như mọi người đều bằng mặt mà không bằng lòng, thì cho dù là Đạo Môn cũng khó cải biến môi trường làm việc tại địa phương.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Xung Linh biết rõ chuyện lão Mạnh giết người là có lý do, Hậu Điểu bao che không phải là không có bằng chứng nhưng y vẫn tiếp tục kiên trì xử lí hai người này.
Phóng tầm mắt nhìn ngàn vạn người ở toàn bộ hai bờ sông Thanh Đường, đương nhiên so với hai cá thể nhỏ bé thì quan trọng hơn rất nhiều; từ ý nghĩa này mà nói, thì Hậu Điểu và lão Mạnh có một kiếp nạn này cũng không oan uổng, chí ít, họ chính xác đã giết người.
Lão Mạnh chết rồi, mọi chuyện cũng đã xong, chỉ lưu lại một kẻ là Hậu Điểu, chuyện này đối với y mà nói thì hoàn toàn không có cách nào thao túng được số mệnh; cá thể đứng trước Đạo Môn thì không có chút năng lực phản kháng nào, thậm chí y không tìm được người nào có thể đứng trước Đạo Môn tố cáo.
Người trong quan phủ đứng trước Đạo Môn còn không có quyền nói chuyện, mà những người bạn ít ỏi của y trong Đạo Môn kì thực cũng y như vậy, cũng là loại người lạnh nhạt không có bao nhiêu tình nghĩa; vòng tròn quan hệ quyết định vận mệnh của y.
(Đoạn trên tả lại tình cảnh của Hậu Điểu, chỉ là con sâu cái kiến trước Đạo Môn, không giãy giụa được gì)! Tôn Bá mấy ngày này bận bịu ở bên ngoài chạy ngược chạy xui, xử lí những của cải còn lại của Hậu gia, tính là sau khi thiếu gia lên đường có thể đưa thêm chút vàng bạc để y có cái để dùng, đây là một chút tâm ý của người già, y không quá rõ chân tướng của Đạo Môn là như thế nào, đồ hối lộ khẳng định là có thể dùng, nhưng vàng bạc thì không xài được, đó là hai chuyện khác nhau.
Hậu Điểu đại môn không ra, cửa phụ cũng không bước, y chẳng hứng thú với việc ra ngoài khiến người khác cười nhạo vì sự thất ý của y, y là một người cao ngạo, tính cách tự cho mình là thanh cao, không chịu nổi nhất là loại vũ nhục như vậy, cho nên, căn bản cũng không cho mấy người đó cơ hội (để cười nhạo y).
Trong thư phòng, nhìn chằm chằm vào cái hộp chứa sâm trùng (củ sâm có hình dáng như côn trùng), y có chút do dự, là bây giờ ăn nó? Hay là để lại sau này hối lộ cho người trong Đạo Môn?Y không cho rằng bây giờ mình ăn nó sẽ một bước lên trời, còn có một khả năng lớn hơn là ăn xong cũng chả được gì, thậm chí là có khả năng xuất hiện tác dụng phụ.
Y cũng không cho là mình thực sự có khả năng đụng phải một tên đạo sư, chỉ vì một cây sâm trùng liền có thể thả cho y một con ngựa, Đạo Môn không phải là quan phủ, đạo nhân đều là những kẻ tôn sùng người tinh anh.
Còn do dự không quyết, cho nên y quyết định mở hộp ra nhìn một cái; từ mấy tháng trước sau khi lão Mạnh mang thứ đồ chơi này đưa tới cửa, vì để tỏ tính tình thanh cao, y cũng chưa từng mở cái hộp này ra, ừ, có chút làm bộ làm tịch.
Trên hộp không có khóa, chất liệu cũng rất bình thường, chính là được làm bằng cây hòe núi bình thường, cột bằng dây thừng được bện bằng cỏ; nhè nhẹ mở ra, một cỗ dược hương nồng nặc xộc vào mũi, y chỉ phảng phất nhìn thấy một cái gì đó như con ve đang nằm ở đáy hộp, nằm yên bất động.
Sâm trùng tịnh không phải là vật sống, nó là đặc sản của An Hòa quốc, một loại cục u bám lên sâm núi, trông giống như một con ve nằm úp lên bề mặt mà hấp thu chất dinh dưỡng, kì thực nó là một loại thực vật, nhưng dược hiệu so với sâm núi lại cường đại hơn, là kì vật hiếm có trong giới tu hành, qua thời gian, ngày càng khó có được.
Hậu Điểu đối với dược thảo hiểu biết không nhiều, y cũng không có cơ hội để tìm hiểu sâu hơn về phương diện này, cho dù là người có thực lực trong giới tu hành, có khả năng tiếp xúc với đạo đan dược cũng là hiếm như lông phượng sừng lân, cái này cần phải có thế lực môn phái ủng hộ, cá nhân rất khó có được thành tựu.
Cho nên, dùng như thế nào? Trực tiếp ăn sống hay là chế thành đan hoàn? Dùng vào thời cơ nào để có thể