Sau khi ra khỏi khách sạn, Phượng Vũ đi tới một ngôi nhà đá ở phía nam thanh sơn thành, nhà đá không có cửa, chỉ có một cái cửa sổ lớn.
Phượng Vũ đi tới trước cửa sổ, lấy một tấm thẻ bạc bỏ vào trong cửa sổ, khoảng chừng hai giây sau, một tờ giấy trắng và một cây bút từ trong cửa sổ hiện ra.Phượng Vũ cầm bút việt lên giấy: Tên: Dương Diệp; thân phận: phù văn sư, đệ tử Lâm Sơn; cảnh giới: Huyền giả Cửu phẩm.
Yếu hoạt bất yếu tử (*), mời người giết.Viết xong Phượng Vũ vung tay phải lên, tờ giấy trắng bay vào trong cửa sổ.một lúc lâu sau, bên trong cửa sổ truyền tới một giọng nói:- Thân phận phù văn sư cần thù lao gấp mười lần, đệ tử Lâm Sơn, thân phận này lại cần thêm mười lần nữa, tổng cộng 20 vạn kim tệ.Nghe vậy Phượng Vũ nhướng mày, bà không nghĩ tới tổ chức này lại mở miệng đòi 20 vạn kim tệ, 20 vạn kim tệ đối với bà cũng không phải con số nhỏ!- Các ngươi ghi giá công khai, dưới Tiên Thiên cảnh một vạn kim tệ, sao bây giờ lại đòi 20 vạn, không phải là sợ Công hội phù văn sư chứ?Phượng Vũ trầm giọng nói.- Thân phận của hắn đáng tiền, giết hay không giết đây!Thanh âm kia nói.Phượng Vũ có chút do dự, 20 vạn kim tệ đối với bà mà nói thật sự không phải con số nhỏ, thế nhưng để bà đi đối phó Dương Diệp thì bà không dám mạo hiểm như vậy, nếu như bị Lâm Sơn biết là lấy thực lực Linh Giả cảnh đi đối phó Dương Diệp Phàm Nhân cảnh, lấy tính cách bao che của Lâm Sơn thì cho dù là Bách Hoa cung cũng không cứu được bà!Nếu như Dương Diệp không đi thập vạn đại sơn mà đi chỗ khác thì bà sẽ tự mình ra tay, thế nhưng Dương Diệp đi thập vạn đại sơn thì bà không có biện pháp ra tay được.
Bởi vì chỉ cần bà tiến vào thập vạn đại sơn thì sẽ lập tức bị cường giả Kiếm Tông theo dõi, bà cũng không hiểu tại sao hiện nay Kiếm Tông lại đề phòng nghiêm ngặt như vậy.Tóm lại bà không dám mạo hiểm đi đối phó Dương Diệp, bởi vì Lâm Sơn và thế lực Lâm Sơn đại biểu không phải một đội trưởng Bách Hoa vệ có thể thừa nhận được.
Cho nên lúc nãy bà mới giết đệ tử ngoại môn Kiếm Tông kia, sau đó mới tới đây mời người tổ chức này đi bắt sống Dương Diệp.một lúc lâu sau, Phượng Vũ hít sâu một hơi, sau đó cổ tay khẽ động, một tấm thẻ vàng bay vào trong cửa sổ kia, giọng lạnh lùng nói:- Làm tàn phế, để lại một hơi thở là được!Nói xong xoay người