- Ngươi ngươi là Huyên nhi?Nữ tử gật đầu.
Thấy nữ tử gật đầu, khuôn mặt ác liệt của người trung niên hiện lên một nụ cười nhu hòa, đột nhiên, hai mắt hắn nhíu lại, cả giận nói:- Ngươi, ngươi vì sao chỉ còn lại không đến hai năm thọ mệnh? Thằng nhãi Thân Công Báo đó đâu rồi? Trẫm lúc trước đã lệnh cho hắn phải chiếu cố ngươi cho tốt, vì sao ngươi hiện giờ không ngờ chỉ còn lại hai năm thọ mệnh?- Phụ hoàng chớ giận!Nữ tử giải thích nói:- Năm đó nữ nhi bị cường giả của Nguyên Môn đả thương đến hồn phách, đồng thời bị người của Quỷ tông để lại ấn ký trên hồn phách của nữ nhi, quốc sư bất đắc dĩ, chỉ có thể phong ấn nữ nhi ở trong mộ địa này, thông qua linh mạch ẩn của nơi này và thuật tu hồn của quốc sư trị liệu.
Chỉ là nữ nhi không ngờ, chữa trị một cái thôi là mất mấy trăm năm!- Nguyên Môn? Quỷ tông?Trong mắt Trụ Vương hiện lên vẻ lạnh lùng sắc bén, một cỗ lệ khí hiện lên trên mặt hắn, nói:- Trẫm lúc trước nên nghe theo lời quốc sư, dùng thủ đoạn lôi đình để diệt sát những tông môn thế ngoại này, trẫm hối hận lắm! Nếu trẫm lúc trước tàn nhẫn hơn một chút, vương triều của trẫm sẽ không bị tiêu diệt, mẫu hậu của ngươi cũng không đến mức bị Nguyên Thiên của Nguyên Môn trảm sát!- Phụ hoàng, ngươi có thể sống lại không?Nữ tử trầm giọng nói, trong mắt hiện lên một tia hy vọng.
- Sống lại á?Trụ Vương ngẩn ra, lập tức lắc đầu, nói:- Thất hồn lục phách của trẫm đã mất lục hồn lục phách, vốn tia hồn phách này cũng nên biến mất trong thiên địa rồi, chỉ là trẫm không nỡ bỏ ngươi, cho nên mới vận dụng bí pháp, lại bảo quốc sư dùng bí thuật vô thượng bảo lưu thay trẫm.
Hiện giờ trẫm đã thấy ngươi rồi, tia hồn phách này cũng không còn ý nghĩa để tồn tại nữa!- Phụ hoàng, vậy cừu hận của Thương triều và mẫu hậu thì sao? Chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ sao.
Nữ tử có chút thất thần, nói.
Trụ Vương đột nhiên nhìn về phía Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh, nói:- Ngươi là người của hoàng thất Tần quốc à? Trên người ngươi có khí vận gia thân.
Tần Tịch Nguyệt biến sắc, lập tức cười chua chát, không hổ là cường giả số hai Nam vực năm đó, tuy chỉ là một tia hồn phách, nhưng vẫn chỉ cần nhìn một cái là phát hiện ra lai lịch của nàng ta, nàng biết không thể giấu diếm, chỉ đành gật đầu.
Thấy Tần Tịch Nguyệt gật đầu, nữ tử đứng trước mặt Trụ Vương con ngươi co rút lại, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Dương Diệp rùng mình, theo bản năng đứng chắn trước mặt Tần Tịch Nguyệt, Tần Tịch Nguyệt ngẩn ra, lập tức trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trụ Vương nói:- Sự sụp đổ của một vương triều là điều hết sức