Dương Diệp ôm chặt bạch y nữ tử, do rơi với tốc độ quá nhanh, gió gây ra áp suất lớn khiến mặt Dương Diệp hơi đau.
Còn nữ tử hắn ôm trong lòng thì không hề hấn gì, sắc mặt dù hơi tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh như thường, cứ như hai người không phải rơi xuống vực vậy.Nữ tử nhìn Dương Diệp đang nhắm chặt đôi mắt, đôi mày nhíu lại, lúc này hai người đang ôm nhau rất chặt, như là Dương Diệp sợ nàng rơi xuống dưới vậy, đôi tay ôm chặt lấy eo nàng, làm hai người không còn khoảng cách nào.
Mặc dù lúc này là tình huống đặc biệt, nhưng nàng vẫn có chút không quen.Còn Dương Diệp, dù có mỹ nhân trong lòng, nhưng hắn nào có tâm tư suy nghĩ này nọ.
Hắn chỉ hy vọng có thể nhanh xuống đến đáy, dựa vào thân thể cường tráng của mình, độ cao trăm trượng chắc là không chết được, nhiều nhất là toàn thân đau nhức mà thôi.Không biết qua bao lâu, Dương Diệp mở to hai mắt, phát hiện mình và bạch y nữ tử vẫn đang rơi xuống, vẫn chưa xuống tới đáy, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật kinh hoàng.- Làm sao giờ?Dương Diệp không biết làm thế nào, chỉ có thể đem hy vọng gửi hết vào nữ tử, nàng đã bảo mình nhảy xuống thì chắc chắn là có cách, nếu không, lúc này nếu đã xuống tới đáy, hai người họ chắc chắn đã thịt nát xương tan, nhiều lắm thì cơ thể hắn hoàn chỉnh hơn một chút.- Không biết.Nữ tử nhìn Dương Diệp, nói nhẹ một câu.- Sao cô lại không biết? Tại sao có thể không biết? Cô bảo tôi nhảy xuống mà!Dương Diệp đột nhiên nổi giận, nữ tử trong lòng hắn thật là vô trách nhiệm.
Bảo hắn nhảy xuống, sau đó lại nói một câu không biết là được sao? Khác nào xem mạng người như cỏ rác!- Nếu như ở trên đó, lúc này ngươi chết chắc rồi.
Nhảy xuống ít nhất bây giờ ngươi vẫn còn sống!Nữ tử thản nhiên nhìn Dương Diệp một cái, sau đó quay đầu đi không nhìn Dương Diệp nữa.Dương Diệp nghẹn lời, tuy rằng những lời này có chút vô nghĩa, nhưng không thể phủ nhận rằng những lời nữ tử này nói có lý.Hít sâu một hơi, Dương Diệp cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại, hắn quyết không được chết, nếu như hắn chết thì muội muội và mẫu thân phải làm sao? Ai bảo vệ họ? Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách ngay.- Ơ! Chuyện gì thế này?Đột nhiên Dương Diệp trợn hai mắt nói:- Tại sao huyền khí trong người ta đang tan biến? Ấy! Không còn nữa rồi…Nữ tử thản nhiên nói:- Đoạn Hồn Uyên này có sức mạnh rất kỳ dị, cứ ai xuống đây đều bị mất tu vi, trở thành một người thường.
Huyền khí trong cơ thể ngươi đang mất đi, cũng có nghĩa là chúng ta sắp chạm đáy rồi.Nói thế đây, nữ tử quay đầu nhìn Dương Diệp rồi nói tiếp:- Không nghĩ răng hôm nay lại cùng ngươi chết ở đây!- Cô sớm biết rằng nhảy xuống sẽ chết có phải không?Dương Diệp trầm giọng nói.Nữ tử khóe miệng khẽ nhếch lên, cười mỉm một cái nói:- Giờ mới biết sao? Nếu chúng ta chết ở trên kia, kết cục của chúng ta thế nào hẳn là ngươi cũng nghĩ tới được, đương nhiên là một kết cục không đẹp.
Quỷ Tông có một loại mật pháp gọi là Phược Hồn Thuật, chúng sẽ giam giữ linh hồn của chúng ta, sau đó trở thành nô lệ của chúng, đến lúc đó, chúng ta vĩnh viễn không được siêu sinh!- Vậy ta nên cảm ơn cô phải không?Dương Diệp châm chọc nói.
Nữ tử trước mặt đại chiến với Quỷ Tông Huyết Thủ, hắn như cá trong chậu, vốn nghĩ rằng có thể thoát khỏi sự truy sát của Quỷ Tông, không ngờ mình nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên tìm đường chết.
Dù hắn biết điều này không liên quan đến nữ tử trước mắt, nhưng hắn vẫn không dễ chịu gì.Nữ tử cười, sau đó không nói lời nào.
Nàng hiểu tâm trạng của hắn, ai bị liên lụy thì tâm trạng đều không tốt cả.Thấy nữ tử không nói gì, Dương Diệp cũng từ bỏ ý định khẩu chiến với nữ tử, trầm mặc một lúc, Dương Diệp dường như nghĩ đến gì đó, đôi mắt chợt sáng lên, đẩy nữ tử ra xa một chút, sau đó tay phải vỗ vỗ vào bụng, nói:- Tiểu tử kia mau ra cứu mạng, nếu không ra, ngươi cả đời này không thể sống bên trong nữa đâu!Lúc này hắn cũng bất chấp trước mắt có người ngoài, hiện tại hắn chỉ có thể đem hy vọng gửi thác vào tiểu tử thần bí kia.Vừa dứt lời, một tia tử sắc vọt ra, Tử Điêu(*) xuất hiện trên vai của Dương Diệp.
Nhìn thấy Tử Điêu đột nhiên xuất hiện, bạch y nữ tử hai mắt mở to, dù cho tính cách nàng có bình tĩnh lãnh đạm thì cũng bị tên tiểu tử xuất hiện đột ngột trước mắt làm cho khiếp sợ.Sao nó xuất hiện được? Nó là huyền thú gì? Tại sao bản thân mình chưa bao giờ nhìn thấy loại huyền thú này? Một loạt nghi vấn ngay lập tức vụt qua trong đầu bạch y nữ tử.Sau khi Tử Điêu xuất hiện, nó lấy đầu cọ cọ vào má Dương Diệp, sao đó hình như phát hiện ra có gì đó không đúng, mở mắt to nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Dương Diệp, đôi con ngươi tỏ vẻ mơ hồ.- Tiểu tử, có cách nào cứu mạng không?Nhìn thấy tiểu tử đáng yêu đó, Dương Diệp gấp giọng nói.Tử Điêu hai mắt chớp chớp, nhìn Dương Diệp, lại nhìn bạch y nữ tử, sau đó lại là chớp chớp mắt nhìn, cuối cùng gật gật đầu.Nhìn thấy tiểu tử kia gật đầu, Dương Diệp nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại hắn hận không thể ôm tiểu tử kia mà hôn vài cái, tiểu tử kia thật sự là quá quá đáng yêu!Tử Điêu hai chân tóm lấy Dương Diệp và bạch y nữ tử, sau đó khua khua trong không trung một lúc, đột nhiên, một hào quang tử sắc bao trùm lấy Dương Diệp và bạch y nữ tử, sau khi hào quang tử sắc xuất hiện, tốc độ rơi của Dương Diệp và bạch y nữ tử bỗng chậm lại.Cảm giác tốc độ rơi chậm lại, Dương Diệp thấy vui trong lòng nhìn Tử Điêu, hai mắt như phát sáng, đúng là nhặt được bảo