Còn lại ba ngày, Dương Diệp không tu luyện kiếm thuật nữa mà đem hết tinh lực đặt vào kiếm khí và Phân Linh kiếm pháp.
Ngự kiếm thuật tuy rằng dũng mãnh, thế nhưng không thể phát huy tác dụng trong khoảng thời gian ngắn, mà Phân Linh kiếm pháp và kiếm khí chỉ hắn đã học được có thể phát huy tác dụng ở trong khảo hạch ngoại môn.Thời gian ba ngày thoáng chốc trôi qua.Sân khảo hạch đệ tử ngoại môn không phải ở luyện võ trường mà là ở Khảo Hạch phong, đó là một ngọn núi nhỏ, bình thường không có ai tới đây cả, vắng vẻ tới cực điểm.
Nhưng vừa đến ngày khảo hạch ngoại môn thì ngọn núi này sẽ biến thành nơi náo nhiệt nhất toàn bộ Kiếm Tông.Sáng sớm, trời hơi quang đãng, trên một quảng trường khổng lồ ở Khảo Hạch phong, đứng khoảng chừng ba nghìn thanh niên, những thanh niên này đều khoảng 17 tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn nữa.
Mặc dù còn nhỏ nhưng cũng không ai dám coi thường bọn họ, bởi vì bọn họ đều là những thiên tài đến từ những thành thị xung quanh Kiếm Tông.Nói là thiên tài tuyệt không quá đáng, bởi vì trước 17 tuổi phải đạt tới Huyền giả Lục phẩm, đây không phải là chuyện khó bình thường.
Mấy tòa thành xung quanh Kiếm Tông cộng lại có mấy trăm triệu người, nhưng cũng chỉ có khoảng ba nghìn người ở chỗ này.Đứng trong đám người, Dương Diệp nhìn bộ dáng kích động của những thiếu niên xung quanh, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, khi hắn mới tới Kiếm Tông thì bộ dạng cũng gần giống như họ vậy.
Có điều sau khi trải qua cuộc sống làm đệ tử tạp dịch thì bất kể là tâm trí hay phương diện khác hắn đều trở nên trưởng thành hơn, đương nhiên sẽ không hưng phấn kích động như những đệ tử xung quanh nữa.Với hắn mà nói thì đệ tử nội môn mới là mục tiêu của hắn, không phải hắn hảo cao vụ viễn (*), mà là hắn bây giờ rất có lòng tin đối với chính mình.Khi mặt trời dần dần treo cao lên bầu trời, ánh nắng chiếu vào Khảo Hạch phong, ba trưởng lão ngoại môn xuất hiện trên tọa kiếm đài trước quảng trường.
Nhìn thấy ba vị trưởng lão xuất hiện, những đệ tử dưới kiếm đài nhất thời xôn xao lên, không phải vì ba vị trưởng lão này mà vì khảo hạch sắp bắt đầu rồi.Nhìn ba nghìn đệ tử dưới đài, Tào Hỏa khẽ nhíu mày, ánh mắt quét qua một lượt, cuối cùng khẽ thở dài một hơi, nói:- Năm nay chỉ có 3200 người, so với năm ngoái ít hơn rất nhiều, nếu tiếp tục như vậy Kiếm Tông sẽ không thể truyền thừa mãi được!Phùng Vũ ở bên cạnh lão cũng gật đầu nói:- Đúng vậy, nghe nói một lần khảo hạch của Nguyên tông có khoảng 10 vạn thiên tài tham gia, Nhị cung cũng có mấy chục ngàn, hai tông khác cũng nghe nói có hơn vạn người.
Mà Kiếm Tông chúng ta mới mấy nghìn, tiếp tục như vậy, nếu như không hạ thấp tiêu chuẩn nhận người, Kiếm Tông ngoại môn chúng ta e rằng sẽ lâm vào tình cảnh xấu hổ không có người nữa!- Hạ thấp tiêu chuẩn chỉ là trị ngọn không trị gốc!Thiên trưởng lão một bên lắc đầu nói:- Nếu như hạ thấp tiêu chuẩn, Kiếm Tông một đời lại không bằng một đời, cuối cùng miễn cưỡng trở thành thế lực nhị lưu.
Ta cảm thấy chủ yếu vẫn là tận dụng tư nguyên (**), nếu có đệ tử Kiếm Tông tiến vào Thanh Vân bảng, chúng ta có thể nói với hơn nửa số thành thị, như vậy loại cục diện này nhất định sẽ được thay đổi!Nghe tới Thanh Vân bảng, Phùng Vũ và Tào Hỏa nhất thời khẽ thở dài, Tào Hỏa cười khổ nói:- Lão Thiên, đạo lý này sao Tông chủ bọn họ không biết chứ? Nhưng mà tiến vào Thanh Vân bảng khó cỡ nào? Yêu nghiệt trên Thanh Vân bảng không ai không nghịch thiên cả.
Đặc biệt là yêu nghiệt của học viện Hoàng Gia với Nguyên môn, cho dù là chúng ta tới cũng không nhất định có kết quả tốt được!Phùng Vũ thở dài một tiếng, nói:- Nghĩ lại Kiếm Tông ta trăm năm trước, khi đó đang thời kỳ hưng thịnh, Kiếm phong vừa ra, cho dù là Nguyên môn cũng phải tránh lui.
Không nghĩ tới trăm năm sau lại suy bại như thế này.Nghe vậy trên mặt Thiên trưởng lão cũng lộ ra vẻ chua xót, nói:- Đúng vậy, gần mấy chục năm nay, từ sau khi Tô tiên tử tiến vào Thanh Vân bảng thì không còn ai có thể tiến vào nữa, vì vậy làm cho Kiếm Tông chúng ta xuất hiện cục diện như bây giờ, nói cho cùng vẫn là do chúng ta trước đây không chịu tranh đấu a!Tào Hỏa quét mắt nhìn mọi người, nói:- Nghe nói lần này Giang Tuyết thành có một thiếu niên 16 tuổi đạt tới Huyền giả Cửu phẩm tham gia khảo hạch, 16 tuổi Huyền giả Cửu phẩm, nếu như không phải dùng đan dược ngoại vật để đề thăng thì người này nhất định sẽ trở thành một yêu nghiệt của Kiếm Tông ta!Phùng Vũ cười gật đầu nói:- Ta cũng nghe nói, thiếu niên này hình như gọi là Giang Nguyên, được xưng là thiên tài kiệt xuất nhất trăm năm qua của Giang Tuyết thành.
Nếu như lời đồn không sai, chờ sau khi những người trên Ngoại Môn bảng trở thành đệ tử nội môn thì người này có thể sẽ trở thành ngoại môn đệ nhất nhân!Thiên trưởng lão ở một cười mỉm, cái gì mà thiên tài kiệt xuất trăm năm qua chứ, có Ngũ hành huyền khí yêu nghiệt như Dương Diệp sao? Nếu để cho người ta biết Ngũ hành huyền khí của Dương Diệp là Kim huyền khí thì sợ rằng các Phong chủ cùng Trưởng lão môn của Kiếm Tông đều phải khiếp sợ.
Chẳng qua lão sẽ không nói chuyện này ra, lão tôn trọng lựa chọn của Dương Diệp.Lúc này Tào Hỏa ngước nhìn mặt trời trên đầu, sau đó nói:- Lão Phùng, ngươi chủ trì cửa thứ nhất đi!Nghe vậy Phùng Vũ điều chỉnh lại tâm tình, bước lên trước mấy bước, nhìn những thiếu niên còn có chút non nớt bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, hai tay lão giơ lên, những thanh âm huyên náo bên dưới nhất thời biến mất không thấy đâu nữa, mọi người lập tức trở nên yên tĩnh.Phùng Vũ nói:- Các vị, lão phu là trưởng lão ngoại môn Phùng Vũ, các ngươi có thể gọi ta là Phùng trưởng lão, là một trong những người khảo hạch lần này.
Đầu tiên lão phu thay mặt Kiếm Tông hoanh nghênh các ngươi đã đến, tiếp đó, lão phu chúc mừng các ngươi, bởi vì các ngươi có thể đứng ở đây vậy thì chứng minh bản thân các ngươi không tầm, cho dù không thể trở thành đệ tử ngoại môn Kiếm Tông thì sau này khẳng định cũng sẽ bất phàm…Nói một hồi lâu, Phùng Vũ tiến vào việc chính, nói:- Lần khảo hạch này có tất cả 3 cửa, cửa thứ nhất kiểm tra cảnh giới cơ bản của các ngươi.
Cửa này mục đích là loại những người dùng đan dược để nâng cao cảnh giới, và người có cảnh giới chưa ổn định nữa.
Bây giờ ta sẽ phóng ra uy áp Vương Giả cảnh, ai có thể chịu được đến lúc cuối thì qua cửa!Nói xong Phùng Vũ khẽ động thân, bay lên trời trên đầu ba nghìn thiếu niên, sau đó vận chuyển huyền khí trong cơ thể, một cỗ khí thế kinh khủng từ trong cơ thể tuôn ra, cuối cùng giống như một tòa núi nhỏ đè xuống mọi người bên dưới.- A…Một vài thiếu niên không kịp chuẩn bị, bị cỗ uy áp này làm cho trực tiếp ngã xuống đất.
Không tới một phút đồng hồ đã ngã xuống gần một nửa người, nhưng vẫn còn tiếp tục ngã xuống