Kẻ bay ra ngoài không phải là Thanh Hồng, mà là Liễu Thanh Vũ!Nhìn người mỹ phụ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình, Thanh Hồng đầu óc trống rỗng.
Đùa gì thế? Cường giả Tiên Thiên cảnh lại bị người mỹ phụ này vung tay hất thẳng ra ngoài?Tiểu Dao đứng bên cạnh cũng mở to đôi mắt trong veo mẫu thân, gương mặt đầy vẻ khó tin!Về phần mấy gã áo đen vốn đang trợ trận phía sau Liễu Thanh Vũ càng là ngây ra như phỗng, như là đã hóa đá!- Khục...Liễu Thanh Vũ không màng đến cơn nhộn nhạo trong ngực, y chầm chậm đứng dậy, nhìn vào người mỹ phụ, hai mắt tràn đầy sợ hãi! Là một thiên tài xếp hạng mười chín trên Ngoại Môn bảng, y tự nhận cho dù là gặp phải một vài trưởng lão ngoại môn thì cũng có thể đánh được mấy chiêu, thế nhưng vừa rồi, đừng nói là đánh trả, ngay cả đối phương xuất thủ thế nào y cũng không nhìn thấy!Đối phương là cường giả Linh Giả cảnh ư?Nghĩ đến đây, thân thể Liễu Thanh Vũ cũng bắt đầu run rẩy.Mỹ phụ nhàn nhạt nhìn Liễu Thanh Vũ, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng phía trên bầu trời, buồn bã nói:- Ta chỉ là muốn một cuộc sống yên tĩnh mà thôi, một cuộc sống yên tĩnh mà thôi...Trong giọng nói bà mang theo bất đắc dĩ vô cùng rõ ràng.Đúng lúc này, Dương Diệp và Man Tử chạy đến.
Nhìn thấy tình cảnh trong sân, Dương Diệp và Man Tử đều sửng sốt, rất nhanh thì Dương Diệp phục hồi tinh thần lại, sau đó cổ tay vung lên, trường kiếm xuất hiện ở trong tay, chuẩn bị giải quyết mấy tên áo đen trước mắt.- Diệp Nhi, để cho bọn họ đi đi!Đúng lúc này, mỹ phụ lên tiếng.Mặc dù Dương Diệp có chút không cam lòng, thế nhưng cũng không dám ngỗ nghịch mẫu thân.
Hắn lập tức hít sâu một hơi, thu hồi trường kiếm, sau đó đi về phía mẫu thân.Nghe thấy lời nói mỹ phụ, Liễu Thanh Vũ cùng với mấy gã áo đen cũng hồi phục tinh thần, sau đó lập tức không dám ở lại nữa, xoay người nhảy lên vài lần liền biến mất trong màn đêm.Lúc này sợ hãi trong lòng Liễu Thanh Vũ thật khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ nữa! Ông trời ơi! Phụ thân của y lại muốn cưới cường giả Linh Giả cảnh làm tiểu thiếp? Nghĩ đến đây, Liễu Thanh Vũ túa mồ hôi lạnh cả người.
Đây đúng thật là sắc đảm bao thiên (1) trong truyền thuyết! May mà mỹ phụ kia muốn trôi qua một cuộc sống yên tĩnh, bằng không e rằng Liễu gia sớm đã không còn tồn tại!- Liễu sư huynh, việc này huynh đệ ta không tham dự nữa, cáo từ!Đúng lúc này, Trần Phong nói với Liễu Thanh Vũ một câu, sau đó xoay người vọt đi về một hướng khác.- Liễu sư huynh, ta cũng cáo từ...Một đệ tử Kiếm Tông khác rời đi.Nhìn thấy hai người rời đi, Liễu Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, tuy rằng y bất mãn trong lòng nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Dù sao hiện giờ bọn họ có thể nói là đã đắc tội cường giả Linh Giả cảnh.
Mặc dù hình như đối phương không truy cứu thế nhưng ai dám cam đoan đối phương sẽ không đổi ý chứ?Cho nên muốn giữ mạng thì cũng chỉ có thể chạy về Kiếm Tông, chỉ có về tới Kiếm Tông mới có thể không cần hãi sợ mỹ phụ kia!- Thiếu gia, ngài xem...Gã áo đen còn lại không có cách nào chạy trốn được, bởi vì hắn là cung phụng của Liễu gia, hắn và Liễu gia là có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn! Tuy rằng không có cách nào chạy trốn, thế nhưng không có nghĩa là hắn không sợ, dù gì đây cũng là cường giả Linh Giả cảnh!Liễu Thanh Vũ trầm giọng nói:- Không sao cả, bà ta đã nói bà ta chỉ muốn qua một cuộc sống yên tĩnh.
Ngươi trở về nói chuyện xảy ra lúc nãy cho phụ thân ta biết, cha ta biết nên làm như thế nào.- Vậy còn thiếu gia ngài?- Ta phải về Kiếm Tông, ta nhất định phải về Kiếm Tông, bởi vì ta và nhi tử của bà ta có một ước định luận võ.
Nếu như biết được, khó mà đảm bảo rằng bà ta không diệt trừ ta trước, dù sao thì hiện giờ con của bà ta mới chỉ là Phàm Nhân cảnh, mà ta đã là Tiên Thiên tam phẩm.- Thế nhưng...- Không nhưng nhị gì cả, ngươi làm theo lời ta là được!- Vâng!...Tần đô.Trong một gian phòng bao xa hoa, một người mỹ phụ ngồi khoanh chân trên giường đột nhiên mở hai mắt ra, sau đó thấp giọng nói:- Cuối cùng ngươi cũng phải xuất thủ rồi sao!Nói xong, mỹ phụ bỗng nhiên đứng lên, sau đó đi khỏi căn phòng, nói với một nữ tử xinh đẹp đang đứng ở cửa phòng:- Triệu tập Bách Hoa vệ, Phượng Ngọc xuất hiện ở An Nam thành, lập tức đi đến An Nam thành.- Vâng, Phượng Vũ trưởng lão!...Trong nhà đá, mỹ phụ đưa tay vuốt ve gương mặt thanh tú của Dương Diệp, ánh mắt đầy dịu dàng mà nói:- Hai năm, không ngờ Diệp Nhi đã trưởng thành thành một nam tử hán.Dương Diệp trong mắt cũng ươn ướt, hai năm, rốt cuộc mình đã trở về.
Hồi lâu sau, hắn hỏi:- Mẫu thân, người, người thật sự là một Huyền giả ư?Dương Diệp vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện mẫu thân của mình là một siêu cường giả.
Dù sao thì sống cùng nhau vài chục năm, trong lòng Dương Diệp mỹ phụ đều là có hình tượng ôn nhu hiền lành, vả lại còn không hay gây chuyện, hình tượng này biến đổi đột nhiên.Mỹ phụ gật đầu, sau đó kéo Tiểu Dao bên cạnh vào lòng, xoa xoa đầu nàng mà nói:- Ta sẽ nói cho con và Tiểu Dao nghe tất cả chuyện của ta.Nghe thấy lời của mỹ phụ,