Dương Diệp đưa ra nghi hoặc.Tô Thanh Thi lắc đầu, nói:- Có hai cái nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là bọn hắn sẽ không phái cường giả cao hơn Linh Giả cảnh, bởi vì cường giả phía trên Linh Giả cảnh đều nằm trong phạm vi theo dõi của Kiếm Tông, nếu có một ai biến mất, Kiếm Tông nhất định trước tiên phát hiện, như vậy Kiếm Tông chúng ta chắc chắn đề phòng nhiều hơn.
Cái nguyên nhân thứ hai không cần cường giả phía trên Linh Giả cảnh, bởi vì nếu như bọn họ mạnh mẽ thôi động Huyết Sát châu, sát khí ngút trời kia chắc chắn sẽ kinh động đến cường giả của Kiếm Tông, đến lúc đó, bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc!- Thì ra là thế!Dương Diệp nhẹ gật đầu, hình như nghĩ tới điều gì, hắn lại hỏi:- Có biện pháp gì để chống lại sát khí bên trong hạt châu này không?Không thể sử dụng, hắn vẫn có chút không cam lòng, dù sao uy lực của hạt châu này quá kinh khủng.Tô Thanh Thi trầm ngâm một hồi, nói:- Chỉ có hai loại người có thể không cần kiêng kỵ mà sử dụng hạt châu này, loại thứ nhất là cường giả có thực lực siêu cường, tỷ như Tôn Giả cảnh phía trên, Hoàng Giả cảnh; loại thứ hai chính là người có ý chí cực kỳ mạnh mẽ, người có ý chí mạnh mẽ thì đừng nói đến Huyết Sát châu, chính là đồ vật tà đạo hơn cũng có thể chống đỡ.- Người như thế nào mới được xem là ý chí mạnh mẽ?Dương Diệp hỏi lần nữa.Thấy Dương Diệp còn chưa hết hi vọng, Tô Thanh Thi chân mày cau lại, nói:- Lĩnh ngộ ý cảnh trong truyền thuyết, người đó xem như là ý chí bền bỉ, người như thế, Nguyên môn cùng Đại Tần đế quốc chắc là có, Kiếm Tông chúng ta cũng không có, chính xác mà nói hơn một ngàn năm qua Kiếm Tông chưa từng có người lĩnh ngộ ý.Nói xong lời cuối cùng, Tô Thanh Thi sắc mặt có chút cô đơn.Nghe vậy, Dương Diệp đã triệt để buông tha hạt châu này rồi.
Tuy là có chút không cam lòng, thế nhưng không có cách khác, hạt châu này chính là một thứ giết địch một ngàn, tự hại hai ngàn, đúng là hắn không dùng nổi.Tô Thanh Thi do dự một chút, nói:- Ta nghĩ muốn mang hạt châu này về Kiếm Tông, để tông môn phong ấn nó, tránh rơi vào tay Quỷ tông một lần nữa.Dương Diệp thoáng giật mình, hắn còn chưa lên tiếng, Tử Điêu ở trên vai hắn đã động, tiểu trảo Tử Điêu vung lên, ôm lấy Huyết Sát châu vào ngực, sau đó hung hăng trừng mắt Tô Thanh Thi, dường như đang nói, đây là của nó.Dương Diệp sờ lỗ mũi một cái, sau đó nói:- Thanh Thi, vật này là tiểu tử kia trộm được, ta cũng không có quyền đưa thứ này cho ngươi.
Chỉ cần ngươi có thể làm nó đưa cho ngươi, ta tuyệt đối không có ý kiến.
Không phải ta xấu bụng, ngươi cũng biết, tiểu tử kia cùng ta là quan hệ bằng hữu, mà không phải quan hệ chủ tớ!Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp một cái, đương nhiên nàng sẽ không tin tưởng lời nói của Dương Diệp, Tử Điêu trước mắt này đối với Dương Diệp là nói gì nghe nấy, nếu như Dương Diệp yêu cầu Tử Điêu giao ra hạt châu này, Tử Điêu tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là hiện tại Dương Diệp đã nói như vậy, vậy thì biểu thị hắn không muốn giao ra hạt châu.Lần này nếu không có Dương Diệp