Môi Cố Tích Xuân mím lại như sợi chỉ, mắt hắn lần nữa xuất hiện màu đỏ ửng kỳ dị. Hắn từ xa nhìn Đinh Ninh nhưng hoàn toàn không biết trong lòng Đinh Ninh đang suy nghĩ gì.
- Tại sao ngươi phải làm như vậy?
Lệ Tây Tinh cũng không hiểu được suy nghĩ của Đinh Ninh lúc này, y tiến lên một bước, nghiêm nghị hỏi Đinh Ninh.
Đinh Ninh không có trả lời y, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Nghi đang hoàn toàn ngây người. Hắn như là đang tự nói mà cũng giống như là nói cho Trương Nghi nghe:
- Nếu đã muốn làm thì phải làm cho triệt để một chút.
- Ngược lại, có lẽ ta phải cảm ơn các ngươi.
Trước khi Lệ Tây Tinh lần nữa mở miệng định nói, Đinh Ninh nhìn y và đám người Độc Cô Bạch, nói tiếp:
- Không có các ngươi, ta muốn tiến vào mười thứ hạng đầu cuối cùng này sẽ không dễ dàng như vậy.
Nghe những lời hắn nói như vậy, hô hấp Lệ Tây Tinh và Độc Cô Bạch đồng thời ngưng lại, hai người cảm giác câu nói này của Đinh Ninh bao hàm ý tứ rất sâu xa. Nhưng ý tứ này như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, hai người dường như có thể mơ hồ nhìn thấy nhưng vẫn không nắm bắt được.
Đinh Ninh không nói gì thêm, tiến về khoảng không phía trước.
Đoan Mộc Tịnh Tông hơi nheo mắt, khí tức, chân nguyên trên người lần đầu tiên lưu động hiển lộ ra. Trong tích tắc, thân thể gã chợt giống như lá liễu bị gió thổi tới, dễ dàng bay lên trước mười mấy trượng, đợi Đinh Ninh đi đến trước người gã.
Gã là người duy nhất ở đây không hề suy nghĩ Đinh Ninh vì cái gì mà muốn làm như vậy.
Bụng dạ của gã rất hẹp hòi.
Cho nên, gã chỉ muốn giống như năm đó giết con chó của Lệ Tây Tinh, tự tay giết chết Đinh Ninh.
- Ta chỉ hy vọng ngươi sẽ ngã xuống trước khi kịp lên tiếng nhận thua.
Nhìn Đinh Ninh đi tới đối diện mình, mặt gã không biểu tình nói.
Đinh Ninh không hề suy nghĩ ý tứ trong câu này của gã là gì, hắn đơn giản rút ra Mạt Hoa tàn kiếm, nói:
- Vậy còn chờ gì nữa?
Rất nhiều tu hành sư trưởng nhíu mày thật sâu.
Lúc này, hình như thời gian nghỉ ngơi do Lâm Tùy Tâm cho phép hắn cũng không muốn sử dụng.
Đoan Mộc Tịnh Tông hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Trong tay gã không có kiếm.
Tất cả mọi người không thấy kiếm của gã ở chỗ nào.
Ánh mắt gã tản mát ra hàn mang lạnh thấu xương, gã bắt đầu hít thở.
Thời tiết lúc này đã vào hạ, bất luận hô hấp của ai, bình thưởng cũng không giống như mùa đông sản sinh ra khói trắng. Nhưng mà theo hơi thở ra, trong mũi gã phát ra hai đạo bạch khí.
Sau đó gã liếc nhìn Đinh Ninh.
Có điều, cùng với việc nhìn này, từ trong lỗ mũi gã bắn ra hai đạo bạch khí để lại trong không khí phía trước gã mấy vệt tàn ảnh.
Xoẹt! Một tiếng xé gió kịch liệt vang lên.
Hai cỗ bạch khí trong lỗ mũi gã bắn ra biến mất. Trong không khí, hiện ra một đạo kiếm quang rực rỡ như thật, dùng tốc độ khủng khiếp bắn về phía giữa hai hàng chân mày Đinh Ninh.
Lập tức, xung quanh vang lên vô số thanh âm khiếp sợ.
Tất cả mọi người nhìn ra đây là kỹ năng Kiếm Phù, lấy kiếm khí vẽ ra Phù, dẫn động thiên địa nguyên khí hội tụ nên kiếm ý chân chính công kích đối phương. Trong lúc hít thở, có lẽ Đoan Mộc Tịnh Tông lấy chân nguyên trong cơ thể và thiên địa nguyên khí để thi triển ra thủ đoạn này!
Trong những âm thanh khiếp sợ ấy, đột nhiên vang lên tiếng răng rắc, giòn tan, sau đó tuôn ra một cỗ hàn ý chân thật.
Trong sơn cốc, mọi người phát hiện âm thanh này đến từ trên người Đinh Ninh.
Mạt Hoa tàn kiếm trong tay phải Đinh Ninh không động, trên thân kiếm, thậm chí những cánh hoa trắng tinh đại biểu cho Mạt Hoa tàn kiếm cũng không nở rộ nhưng kiếm quang đâm về phía giữa hai lồng mày hắn đã vỡ vụn.
Khoảng không trước hai hàng chân mày hắn, kiếm quang rực rỡ vỡ vụn như vô số vì sao nhỏ bị bắn ngược lại, lập tức hóa thành một dòng khí lưu óng ánh thật nhỏ. Xung quanh những ngôi sao nhỏ xíu và khí lưu này, xuất hiện một chùm màu đen bắt đầu chuyển động, phía ngoài chùm màu đen bắn ra vô số mảnh nhỏ màu xám lạnh như băng.
Nhiều tu hành sư trưởng có tốc độ phản ứng rất nhanh, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía tay trái Đinh Ninh.
Tuy tốc độ nổi danh của Đinh Ninh tại Trường Lăng nhanh đến kinh người, so với những tài năng trẻ tuổi khác ở Trường Lăng, có những vấn đề tu hành của hắn còn nằm trong bí mật nhưng rất nhiều tu hành sư trưởng biết trong Mặc viên, Đinh Ninh nhận một ít truyền thừa của Chu gia lão tổ, biết rõ Đinh Ninh nắm giữ thủ đoạn ngưng sát cực kỳ có uy lực.
Đồng tử Đoan Mộc Tịnh Tông hơi co rút lại, ánh mắt gã lần đầu tiên xuất hiện một tia ngoài ý muốn. Ngay sau khi kiếm quang của gã bị vỡ vụn, một thanh âm kỳ quái “răng rắc” giòn tan từ giữa răng môi gã vang lên.
Lúc này, ánh mắt của các tu hành sư trưởng có phản ứng nhanh nhạy còn chưa kịp nhìn xuống tay trái Đinh Ninh.
Trong không khí vang lên một tràng âm thanh dữ dội!
Hắc triều từ trong hai bàn tay Đinh Ninh tuôn ra!
Từng đạo Hàn Sát Kiếm Khí tích góp trong kinh mạch Đinh Ninh phóng tới, tạo thành một dòng thủy triều kinh khủng!
Hơn mười đạo Hàn Sát Kiếm Khí, chỉ trong một lần duy nhất đều tuôn ra, toàn bộ phóng tới phía trước mặt Đoan Mộc Trịnh Tông, tạo nên một hồi âm thanh quái dị.
Hầu như hô hấp của tất cả mọi người đều hoàn toàn dừng lại.
Hiện giờ khí trời hơi khô nóng, thậm chí còn có tiếng cóc vang lên giữa sơn lâm, nhưng bởi vì có dòng hắc triều hung bạo này khiến cho sơn cốc trở nên lạnh thấu xương.
***
Đồng tử Đoan Mộc Trịnh Tông co rút thành một chấm đen thật nhỏ, theo âm thanh răng rắc kỳ quái, tay phải của gã giơ lên, ống tay áo phải trực tiếp bị xé rách thành vô số mảnh bay phấp phới xung quanh, từng đạo kiếm quang màu đỏ tím xoay cuộn quanh cánh tay gầy yếu trắng trẻo của gã.
Tất cả mọi