Thân thể Cố Tích Xuân vốn đang cứng ngắc, nghe được những lời của Tạ Nhu, thân thể y bắt đầu run rẩy.
Y không muốn mở miệng nhận thua.
Thực ra, còn có một cách khác để thừa nhận thất bại, chính là trực tiếp trầm mặc rời đi.
Nhưng mà lúc này bội kiếm của y còn ở trên mặt đất, nếu trực tiếp quay người ly khai, thì ngay cả chuôi kiếm này cũng mất.
Đối với Kiếm sư Trường Lăng, điều này chính là một loại sỉ nhục cực độ.
Y không muốn mở miệng, lại cũng không dám đi rút kiếm, đây mới thực là tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Bởi vì khó lựa chọn, cho nên y như trước đứng ngây ra tại chỗ.
Hầu hết tất cả mọi người còn chưa hết khiếp sợ, bọn họ cũng đang kiên nhẫn chờ xem trận chiến liệu còn có biến hóa gì phát sinh, nhưng không phải ai cũng như vậy, đối với nhiều người, kết quả này đã định.
Lâm Tùy Tâm hơi xoay người, nhìn Cố Tích Xuân đang bất động run rẩy không ngừng sau câu nói của Tạ Nhu, cười lạnh:
- Vẫn không nhận thua, chẳng lẽ ngươi lại muốn để cho hắn đâm ngươi thêm một kiếm, hoặc là ta cho người tìm giúp ngươi một miếng đậu hũ?
Cố Tích Xuân không cách nào bỏ ngoài tai lời nói này Lâm Tùy Tâm, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều trong điển tịch đời sau, nghĩ đến những đàm luận chê bai trong đó, bờ môi y run rẩy hé mở mà không thể phát ra âm thanh, một búng máu không thể kiềm chế được phun ra.
Máu tươi phiêu tán, trước vạt áo Cố Tích Xuân xuất hiện thêm nhiều đóa hoa đào nở rộ.
Cố Tích Xuân mờ mịt nhìn từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất, nở nụ cười thảm khốc, bao hàm sự đau đớn không nói ra được.
Y cảm giác được nghịch huyết trong cơ thể mình bắt đầu loạn động
Bất luận người tu hành bình thường nào cũng đều biết phải khống chế không cho nghich huyết chạy loạn trong cơ thể, bởi vì dòng khí huyết chảy ngược trong kinh mạch tất nhiên sẽ mang đến rất nhiều hậu quả khó lường.
Mà giờ khắc này Cố Tích Xuân lại cảm thấy hết thảy đều không còn ý nghĩa gì.
Bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy lại không thể chiến thắng Đinh Ninh, thậm chí không cách nào tiếp được một kiếm của đối phương, cuộc sống như thế liệu còn có ý nghĩa gì.
Cố Tích Xuân lộ vẻ sầu thảm xoay người.
Trong tiếng cười khàn đặc, một ngụm máu tươi lần nữa từ giữa đôi môi y phun ra.
Tiếp theo y dùng tư thế rất khó coi té ngã trên mặt đất.
Sau đó y không thèm để ý chút nào, tiếp tục đứng lên, đi được mấy bước lại ngã sấp xuống.
Nhìn thấy thân ảnh y giãy dụa trong đêm tối, rất nhiều tuyển sinh đều cảm thấy chỉ còn một câu để hình dung hắn: như xác không hồn
- Không có thất bại, làm sao có chiến thắng. Vẻn vẹn chỉ dựa vào Kiếm thế tinh diệu người khác chưa từng gặp qua mà muốn hơn tất cả đối thủ, suy nghĩ này chính là sai lầm lớn nhất.
Tịnh Lưu Ly nhìn thân ảnh Cố Tích Xuân biến mất trong bóng đêm, không có chút nào đồng tình lắc đầu nói:
- Người như vậy, mặc dù tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập thì hắn có thể có thành tựu gì
. . .
- Tiểu sư đệ!
Trương Nghi vọt tới bên cạnh Đinh Ninh, tay chân bắt đầu luống cuống phủi đi bụi phấn thủy ngân dính trên người Đinh Ninh.
Ai cũng có thể cảm nhận được hắn đang rất kích động và vui mừng, đối với người sư đệ của mình có vô hạn kính nể cùng yêu mến, cho nên nhìn động tác như vậy của hắn, không ai cảm thấy không ổn, chỉ là cảm thấy hắn vẫn cứ lề mề như cũ.
- Không cần mà đâu sư huynh
Đinh Ninh dùng tay áo xoa xoa chung quanh hốc mắt, sau đó đối với Trương Nghi lắc đầu, nói ra.
Trương Nghi dừng lại, nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Đinh Ninh, lắc đầu, lần đầu tiên hiện lên vẻ cố chấp, nói:
- Chỉ cần thắng một trận nữa, đệ chính là thủ danh. Khi đó sẽ phong quang cỡ nào. . . Ta sao có thể để cho sư đệ ngươi mặc quần dơ bẩn nghênh đón phong quang như vậy được?
- Vẫn là không cần mà.
Đinh Ninh lần nữa lắc đầu, nhìn thoáng qua những tuyển sinh đứng xa xa, thanh âm trì hoãn:
- Sư huynh nhìn xem bọn họ. . . Coi như là ta hiện tại lôi thôi nhếch nhác, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn ta có vẻ gì là khinh mạn chứ ?
Trương Nghi ngẩn người, hắn theo ánh mắt của Đinh Ninh đảo qua tất cả những tuyển sinh ở phía xa.
Nhìn thấy tất cả những người kia có chút run rẩy cùng ánh mắt không tự nhiên, trốn trán cái nhìn của Đinh Ninh, hắn bắt đầu hiểu rõ, lúc này so với lúc bắt đầu Kiếm hội đã không còn giống nhau, phong quang của Đinh Ninh đã chính thức bắt đầu.
Hắn lại nghĩ tới Tiết Vong Hư, nhất thời im lặng nghẹn ngào.
. . .
Chỉ còn một bước cuối cùng.
Ánh mắt mọi người đã rơi vào trên người Diệp Hạo Nhiên.
Kỳ thật mặc dù không đấu trận này, dù Đinh Ninh cuối cùng thua trong tay Diệp Hạo Nhiên, lúc này Đinh Ninh cũng đã là truyền kỳ trong Kiếm hội.
Coi như nhiều năm sau đó, rất nhiều người cũng sẽ nhớ rõ người thiếu niên quán rượu này, nhớ kỹ phong quang của hắn và Bạch Dương Động.
Nhưng tận mắt chứng kiến truyền kỳ này, ai cũng cảm thấy, chỉ có tiếp tục đánh bại Diệp Hạo Nhiên, tuyên cáo rằng ở Đại Tần Vương Triều ngoại trừ An Bão Thạch cùng Tịnh Lưu Ly, đã xuất hiện quái vật tu luyện thứ ba tham gia vào thịnh hội, đó mới tính là hoàn mỹ phong quang.
Kỳ thật trong sơn cốc, có rất nhiều người không muốn nhìn thấy Đinh Ninh đạt được thủ danh, nhưng trong tiềm thức, họ lại muốn thấy một truyền kỳ như vậy xuất hiện, cho nên tâm tình của bọn họ rất mâu thuẫn, phức tạp khó tả.
Ánh mắt Đinh Ninh và Trương Nghi cùng nhìn đến Diệp Hạo Nhiên.
Đối diện với ánh mắt của Đinh Ninh, Diệp Hạo Nhiên là kẻ duy nhất không tránh đi.
Giờ phút này dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, khuôn mặt người thiếu niên xuất thân từ phủ Ly Lăng Quân này vẫn bình thản như ban đầu.
- Ta thật không ngờ ngươi có thể đi đến một bước này
Y nhìn Đinh Ninh, bình tĩnh lên tiếng:
- Kỳ thật lúc nhìn một Kiếm ngươi dùng để thắng Cố Tích Xuân, ta liền do dự có nên hay không tiếp tục trận chiến cuối cùng này, để có thể triệt để hoàn thành một đoạn truyền kỳ. Chẳng qua vừa rồi ta mới hiểu, bỏ hay không thực ra chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì ngươi đã có đầy