- So với ta dự đoán, ngươi tỉnh lại sớm hơn ít nhất bốn canh giờ.
Lúc tỉnh lại, Đinh Ninh nghe được một thanh âm rất đỗi bình thường truyền vào tai.
Khuôn mặt người nói cũng rất phổ thông, đi ngoài đường cũng không mấy ai chú ý đến người có dung mạo thuộc dạng bình thường này.
Có điều, y có một quá khứ cực kỳ hiển hách, thậm khí chỉ cần kể lại thôi cũng đủ khiến cho người nghe cảm thấy kinh hãi.
Y là một trong những người mạnh nhất của Mân Sơn Kiếm Tông, “Nhân Trù”(*) Cảnh Nhận.
(*) Đầu bếp.
Đinh Ninh chậm rãi quay đầu lại nhìn Cảnh Nhận đang đứng cạnh giường đang quan sát mình, vẻ mặt hắn vẫn bình thường, chỉ nghiêm túc nói:
- Đa tạ.
Cảnh Nhận gật đầu đáp lại, nói:
- Không cần khách khí, từ nay về sau ngươi có thể gọi ta là sư thúc.
Đinh Ninh gật đầu, nói:
- Sư thúc.
Cảnh Nhận mỉm cười, chỉ tay về phía bên trái đầu giường Đinh Ninh nói:
- Bình thường, đọc sách lúc bị thương nặng là việc làm cho tinh thần hao tổn nhất, nhưng ngươi lại không giống người thường, vì vậy ngươi có thể xem qua quyển sách này một chút.
Đầu giường bên trái Đinh Ninh có để một quyển sách hơi mỏng.
Chất liệu giấy bình thường, mặc dù đây chỉ là bản chép tay chứ không phải sách cổ quý hiếm gì nhưng nếu lúc này có bất kỳ một tu hành giả nào khác ở Trường Lăng nhìn thấy quyển sách mỏng này thì nhất định sẽ cực kỳ kinh hãi.
‘Tu Chân Thất Cấp’ là tên của quyển sách mà Đinh Ninh nhìn thấy bên ngoài bìa, chỉ là thần sắc hắn lại không tỏ ra mừng rỡ như trong tưởng tưởng của Cảnh Nhận.
Hắn hơi cúi đầu, trầm ngâm một lát, sau đó nhìn Cảnh Nhận nói:
- Ta muốn quay lại Trường Lăng một chuyến.
Cảnh Nhận hơi ngạc nhiên nhìn Đinh Ninh, y cho rằng có thể Đinh Ninh chưa biết đây là kinh quyết dạng gì, vì vậy y ôn hòa giải thích:
- Quyển ‘Tu Chân Thất Cấp’ này là công pháp tự tu nhập môn của Mân Sơn Kiếm Tông, cũng có nghĩa là công pháp tổng quyết tu luyện chân nguyên của Mân Sơn Kiếm Tông. Tất cả những công pháp tu hành, phương pháp vận hành kinh mạch huyền diệu nhất trong tông môn đều dựa trên quyển tổng quyết này.
Đinh Ninh lắc đầu, nói:
- Ta biết rõ kinh quyết này là cái gì… Ta còn biết bản thân quyển Tu Chân Thất Cấp là một trong những bí điển của Mân Sơn Kiếm Tông. Cho dù là trong tông cũng chỉ có một ít đệ tử có cơ hội tu luyện, do đó, tiếp xúc qua nó cũng có thể đồng nghĩa với việc được học tập bí điển ghi chép tinh nghĩa tu luyện của Mân Sơn Kiếm Tông.
Cảnh Nhận càng ngạc nhiên, có điều y vẫn không hỏi vì sao Đinh Ninh lại muốn về Trường Lăng, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Đinh Ninh nói:
- Ngươi nên biết thời gian của ngươi không nhiều lắm.
- Hiện giờ toàn bộ Trường Lăng đều bởi vì ngươi đoạt được thủ danh mà chấn động, nhưng cũng vì thắng lợi của ngươi nên bọn họ tạm thời không để ý đến một sự thật.
Cảnh Nhận dừng một chút, sau đó điềm đạm nói tiếp:
- Đối với người khác mà nói, giành được thủ danh ở Mân Sơn Kiếm Hội cũng đồng nghĩa với tiền đồ sáng lạn. Nhưng bọn họ không chú ý đến việc ngũ khí của ngươi quá vượng, ngươi phải tranh thủ thời gian.
Đinh Ninh bình thản nhìn y, nói:
- Ta biết rõ.
Cảnh Nhận gật nhẹ đầu, vô cùng nhẫn nại nói tiếp:
- Ta biết với ngộ tính của ngươi thì việc lĩnh hội kinh quyết sẽ rất nhanh, nhưng có một vài việc ngươi có lẽ không biết… Công pháp tu hành của Mân Sơn Kiếm Tông có chút không giống với những công pháp bình thường, hay nói quá lên là rất khác biệt.
Đinh Ninh nhìn hắn, không trả lời.
Cảnh Nhận cũng nhìn hắn, thời gian trôi qua được một lúc thì tiếp lời:
- Luận về thủ đoạn, mặc dù Mân Sơn Kiếm Tông không bằng một vài tông môn khác nhưng những năm qua cũng có tích lũy một ít đồ vật các chốn tu hành bình thường khác không có. Chỉ là có những việc, sức người có hạn, tông môn cũng không phải vạn năng. Trước mắt, đối với tình trạng thân thể của ngươi, chỉ có duy nhất một môn công pháp có thể giải quyết.
Đinh Ninh hiển nhiên biết y đang nói đến môn công pháp nào. Đối với hắn, ý nghĩa của môn công pháp này thậm chí còn hơn cả Cô Sơn Kiếm Tàng trong truyền thuyết kia. Vì vậy, mặc dù đoán ra môn công pháp Cảnh Nhận đang đề cập đến là gì nhưng lúc này đích thân nghe y nói vẫn khiến hô hấp của hắn không khỏi hỗn loạn, thân thể cũng bắt đầu mất kiểm soát mà hơi run rẩy.
Cảnh Nhận nhìn thẳng vào hai mắt Đinh Ninh, ngữ khí chậm rãi, vô cùng nghiêm túc nói:
- Môn công pháp này có điểm đặc biệt là ở chỗ Khí Hải, mà chỗ Khí Hải kia có tác dụng giống như ngũ tạng trong cơ thể. Thậm chí có thể coi như nó có công dụng thay thế ngũ tạng, song việc lĩnh hội nó lại vô cùng khó khăn. Ngay cả phương pháp tu hành cũng đòi hỏi nhất định phải đả thông rất nhiều khiếu vị. Mà việc đả thông từng khiếu vị đều cần phải có thời gian.
- Từ trước đến giờ, số lượng đệ tử trong Mân Sơn Kiếm Tông hiểu thấu và chọn tu hành môn công pháp này là cực ít.
Cảnh Nhận cười khổ một cái, nói tiếp:
- Mấu chốt nhất chính là không phải tu hành giả nào trong Mân Sơn Kiếm Tông có đủ tư chất cũng được chọn tu hành môn công pháp này. Kiếm Tháp Cửu Trọng(*), mỗi tầng đều phải lập rất nhiều công trạng cho Mân Sơn Kiếm Tông.
(*) Trọng: tầng.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, nói:
- Nếu môn công pháp này trọng yếu như vậy, lẽ ra phải để trên tầng cao nhất của Tàng Kinh Kiếm Tháp. Cho nên nói… phải vì Mân Sơn Kiếm Tông lập nhiều đại công thì mới có thể tới xem được?
Cảnh Nhận gật đầu.
Đinh Ninh trầm ngâm nói:
- Không thể phá lệ?
- Đây là quy củ của Mân Sơn Kiếm Tông.
Cảnh Nhận cười khổ nói:
- Ở Mân Sơn Kiếm Tông ta, quy củ là thứ không thể phá.
- Người người giữ vững quy củ, Mân Sơn Kiếm Tông so với Trường Lăng mạnh hơn nhiều.
Đinh Ninh trầm mặc một lát, sau đó nói.
Cảnh Nhận cho rằng Đinh Ninh vì cảnh ngộ của Bạch Dương Động nên mới có cảm khái như vậy, cho nên y cũng không bình luận gì, chỉ nói:
- Nếu ngươi đã biết những điều này thì nên tranh thủ một chút.
Đinh Ninh liếc thoáng qua bản điển tịch, sau đó quay qua nhìn Cảnh Nhận, nói:
- Nếu có thể, xin sư thúc giúp ta chuẩn bị xe ngựa, trên xe ta sẽ