Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, Cố Phù Du mệt đến hoảng, ngồi ở bên đống lửa không bao lâu thì con mắt như dính keo không mở ra được, liền dựa vào kiếm thai nhắm mắt một chút.
Không biết đã qua bao lâu, băng sương trên người Chung Mị Sơ hóa hơi nước bốc hơi, thu ba[1] chậm rãi mở ra, vừa mở mắt nhìn thấy đỉnh hang tràn đầy băng nham, vẫn còn chưa biết vừa xảy ra chuyện gì.
[1] Thu ba có thể dịch là làn thu thủy, ý chỉ đôi mắt long lanh của người con gái đẹp.
Nhắm mắt, suy nghĩ một lúc mới nhớ tới những chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu.
Chung Mị Sơ lại mở mắt, ngồi dậy, y phục đang đắp trên người nàng rơi xuống, nàng một tay nắm lấy, khóe mắt nhìn đến bên cạnh có người, theo bản năng gọi: "Cố Phù Du."
Nàng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người ngồi ở bên cạnh đống lửa, trên người chỉ có áo lót tiết khố, đôi giày cũng cởi ra, lộ ra vòng eo căng mịn, chân nhỏ cao gầy, hai chân cân xứng, da thịt nàng vốn là trắng nõn, lại bị lửa nóng thiêu đốt lộ ra kiều diễm ấm hồng.
Trán người kia thỉnh thoảng hạ xuống, mơ hồ ngủ gà ngủ gật, bộ dáng muốn ngủ lại không dám ngủ.
Chung Mị Sơ sửng sờ một chút, nhất thời không nghĩ tới phải tiếp tục lên tiếng.
Cố Phù Du lại bị tiếng kêu kia gọi tỉnh rồi, bỗng nhiên ngồi thẳng người, một tay dụi dụi con mắt: "Chung sư tỷ."
Giọng nói của nàng mang theo nồng đậm buồn ngủ, tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng nhìn về phía Chung Mị Sơ, gặp người nửa chống đỡ thân thể cũng đang nhìn nàng, mới biết được một tiếng kêu kia không phải là ảo giác, Chung Mị Sơ là thật sự tỉnh rồi.
Cố Phù Du trong lòng vui vẻ, hoàn toàn tỉnh táo.
Cố Phù Du tuy thấy băng sương trên mặt Chung Mị Sơ đã hoàn toàn biến mất nhưng lúc trước miệng mũi nàng chảy máu cũng thực sự dọa người, bây giờ sắc mặt cũng thập phần tái nhợt, liền không thể yên tâm, hỏi: "Tỷ cảm thấy thân thể thế nào? Có tốt hơn một chút nào không."
Chung Mị Sơ đưa y phục trên người đưa cho nàng, nói: "Đã không còn đáng ngại, ngươi...!trước mặc quần áo vào đi."
Cố Phù Du nghe nàng nói như thế, thoáng an tâm, khi nhận lấy y phục muốn mặc vào thì đã thấy Chung Mị Sơ mím khóe miệng một chút, hơi hơi quay đầu đi chỗ khác.
Cố Phù Du vốn là cảm thấy hai người đều là nữ nhi gia, địa phương quỷ quái này lại không có người khác ở đây, vì cứu người, cởi y phục cũng không có gì, không phải chuyện gì quá thẹn thùng.
Nàng nghĩ có lẽ là Chung Mị Sơ tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, lại ít tiếp xúc với người khác, da mặt mỏng manh, coi như đều là cô nương cũng sẽ không được tự nhiên.
Tuy trong lòng nàng suy nghĩ rõ ràng, nhưng thấy dáng dấp kia của Chung Mị Sơ, nàng ngược lại cũng câu nệ, bắt đầu ngại ngùng, vội vã mặc trung y vào.
Ngoại sam vẫn còn ở dưới thân Chung Mị Sơ, nàng rối rắm một lúc, nói: "Chung sư tỷ, làm phiền..."
Chung Mị Sơ nhìn theo ánh mắt nàng, lúc này mới nhận ra dưới thân cũng lót xiêm y của nàng, dịch thân có chút vội vàng, A Phúc lộc cộc một chút rồi từ trong lòng ngực Chung Mị Sơ rơi xuống.
Chung Mị Sơ đưa quần áo cho nàng, Cố Phù Du nhận lấy ngoại sam, phủi phủi tro bụi rồi mặc vào.
A Phúc nguyên bản bị băng sương trên người Chung Mị Sơ đông đến muốn chết muốn sống, thật vất vả ấm áp chút mới ngủ được, lại bị nháo tỉnh, không thuận theo không buông tha kêu lên.
Cố Phù Du ôm nó tới nhìn một chút, kinh hỉ phát hiện A Phúc đã mở mắt, cũng không biết có phải ảo giác hay không, vóc người nó tựa như cũng lớn hơn một vòng.
"Chung sư tỷ, A Phúc mở mắt, tỷ xem."
Đôi mắt đen láy, mờ mịt nước của A Phúc mở to nhìn Cố Phù Du, lộ ra mấy phần ngờ nghệch, há mồm kêu hai tiếng.
Cảm giác giống như là đang kêu mẫu thân vậy, Cố Phù Du chạm vào nó hai lần sau đó lại muốn đưa A Phúc chuyển qua cho Chung Mị Sơ nhìn xem.
Nhưng A Phúc lại một đường kêu, một đường cọ vào vai Cố Phù Du, ầm ĩ vô cùng.
Chung Mị Sơ nhìn thấy một mảnh máu tươi trên vai Cố Phù Du, nhíu mày lại, nàng biết đó là do vết thương trên vai Cố Phù Du gây nên, vừa rồi nhìn thấy nó đã kết vảy, nhưng vẫn cứ hỏi một câu: "Vết thương trên vai ngươi như thế nào rồi?"
A Phúc treo ở trên vai Cố Phù Du không xuống, Cố Phù Du có hống A Phúc thế nào cũng đều không có hiệu quả, nghe được Chung Mị Sơ nói chuyện, nói: "Hả? A! Đã không sao rồi."
Chung Mị Sơ đưa tay qua, nắm lấy sau gáy A Phúc, xách nó đi qua.
A Phúc nguyên bản còn nháo không ngừng, tới trong lòng ngực Chung Mị Sơ lập tức yên tĩnh lại.
Cố Phù Du: "..."
A Phúc không náo loạn, trong động liền yên tĩnh vô cùng.
Một trận câu nệ lúc mặc quần áo trước đó giống như đã trở về rồi, nháo đến Cố Phù Du không mở miệng ra nói chuyện chuyện được.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói một câu: "Đa tạ ngươi đã cứu ta."
Cố Phù Du đếm ngón tay kể: "Này có là gì, Chung sư tỷ cũng đã cứu ta rất nhiều lần, nếu như phải kể thì vẫn là ta nên cảm ơn tỷ đây."
Chung Mị Sơ lắc đầu nói: "Khi ta cứu ngươi, thành thạo, cử thủ chi lao thôi[2], khi ngươi cứu ta lại lấy tính mạng tương bác, càng khó hơn nhiều.
Không giống nhau."
[2] Cử thủ chi lao dùng để chỉ những việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ như nhấc cánh tay.
Cố Phù Du bị lời nói đường hoàng của nàng nói đến ngượng ngùng, liền ý cười cũng thẹn thùng lên: "Nói cho cùng cũng là ta kéo tỷ tới Tiên Lạc, mới khiến tỷ chọc phải những phiền toái này, tỷ không trách ta là tốt rồi."
Chung Mị Sơ vuốt lông tơ của A Phúc.
A Phúc cuộn tròn trên đùi nàng, khịt mũi rồi lại ngủ thiếp đi: "Trận pháp kia là ngươi phá sao?"
Chung Mị Sơ nhớ tới tình hình lúc ấy, hai ngươi mơ hồ bước vào băng thất, vừa phục hồi tinh thần lại thì nàng liền trúng cấm chế, hai chân kết băng quỳ rạp trên mặt đất.
Cố Phù Du liên tiếp trúng chiêu, chỉ diễn ra trong chốc lát.
Nếu khi đó Cố Phù Du trực tiếp mang nàng đi ra thì có lẽ đã không kịp, sợ là không có đi tới trước cửa hai người liền bị trận pháp ảnh hưởng, song song kết thành băng.
Mà giờ phút này nàng bình yên vô sự, hẳn là Cố Phù Du lựa chọn phá trận pháp trước, sau đó mới mang nàng ra ngoài.
Cố Phù Du gảy lửa, lại bỏ thêm hai cây củi vào, nghe nàng hỏi, thuận miệng đáp: "Ừ.
Hiện tại nghĩ lại thật sự nguy hiểm, suýt nữa không ra được."
Ánh mắt Chung Mị Sơ lại lần nữa nhìn chằm chằm nàng, mang theo dò xét, đôi mắt màu đồng nhạt được ánh lửa chiếu rọi vào càng hiện ra quang hoa tựa như lưu ly hổ phách: "Ngươi tìm ra sơ hở như thế nào?"
Cố Phù Du cười nói: "May mắn thôi.
Ngày đó tỷ và ta đều trúng cấm chế, trên người đóng băng, ta lại nhìn thấy trên người A Phúc một chút băng sương cũng không có.
Ta đã nghĩ A Phúc không giống với chúng ta chỗ nào, vì sao không có trúng cấm chế."
"Trong đó có hai điểm không giống, thứ nhất A Phúc