"Chung sư tỷ, ta không phải cố ý..." Cố Phù Du cầm tấm bùa, cảm thấy câu giải thích này của mình có chút nhạt, còn không bằng không giải thích.
Chung Mị Sơ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vén một bó hoa tử đằng rũ xuống trước mặt lên, bước ra.
A Phúc vội vàng chạy đến trước mặt nàng, Chung Mị Sơ xoa xoa cằm của nó.
Nó rũ đầu xuống, dùng đầu cọ Chung Mị Sơ.
Chung Mị Sơ hỏi: "Ngươi phải về nhà?"
Giọng nói của nàng bình bình đạm đạm, không tức giận cũng không vui vẻ, giống như bình thường vậy.
Gió ấm thổi trên sơn đạo, lá cây xào xạc, hương hoa triền miên, thời gian yên tĩnh.
Cố Phù Du nhìn ánh mặt trời chiếu xuống người nàng, đáy lòng lập tức bình tĩnh lại, cũng giống như bình thường, mặt mày cong thành trăng lưỡi liềm: "Ừm."
Thật kỳ diệu, nàng đã biết nàng không có tức giận.
"Ta muốn đi một chuyến đến thành Vạn Thông trước, năm nay Du Tẩu Thị Môn khai trương ở đó, sau đó sẽ về nhà."
Chung Mị Sơ nói: "Du Tẩu Thị Môn..."
Chung Mị Sơ ý vị không rõ nói ra bốn chữ này.
Cố Phù Du hỏi: "Chung sư tỷ đi qua sao?"
Chung Mị Sơ có lúc trả lời vấn đề rất chậm, Cố Phù Du thường xuyên không biết nàng là không muốn nói chuyện, hay là đang suy nghĩ trả lời thế nào.
Lần này cũng như vậy, thật lâu, Chung Mị Sơ mới nói: "Chưa từng, chỉ nghe nói qua."
Chung Mị Sơ nghiêng người sờ sờ đầu của A Phúc, nói: "Thuận buồm xuôi gió."
Không biết là đang nói với ai, Cố Phù Du tạm thời coi là nàng đang nói lời này với mình.
Cố Phù Du trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ bất chợt, nói: "Chung sư tỷ, tỷ có muốn cùng đi với ta không?"
Lời này của nàng ở trong lòng quanh quẩn một vòng, cũng không có suy nghĩ qua, trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Chung Mị Sơ vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng cự tuyệt.
Cố Phù Du không ngạc nhiên chút nào, tuy rằng bị cự tuyệt là chuyện đương nhiên, nhưng ý tưởng này của nàng ngược lại càng kiên định.
Nàng cảm thấy Chung Mị Sơ kỳ thật là muốn đi, ý nghĩ này không hề có căn cứ, nhưng nàng chính là cảm thấy như vậy, trong lòng nghĩ, nếu như nghĩ sai rồi thì coi như tự mình đa tình thôi.
"Sư tỷ, cùng đi xem đi.
Du Tẩu Thị Môn náo nhiệt, con rối tự động, mặt nạ dịch hình, ánh nến chuồn chuồn, đồ chơi mới mẻ gì cũng đều có, bánh táo, phô mai, thịt khô, đồ ăn vặt gì cũng đều có, linh thú linh thực hiếm thấy, thiên kỳ bách quái linh bảo pháp khí, có lẽ có thể có được dị bảo khó gặp với giá rẻ đấy, nếu là may mắn tỷ gặp được một cái, nói không chừng mấy ngày nữa tỷ có thể đột phá đến Nguyên Anh, nơi đó còn có các loại đấu pháp, tranh tài với người là cách mở mang kiến thức tu vi nhanh nhất, Du Tẩu Thị Môn có đủ loại, từ ngữ trong miệng người khác không thể miêu tả đặc sắc trong một hai câu, nói tóm lại, chỗ này người tu hành nhất định phải đi."
"Hơn nữa thời gian này thành Vạn Thông vừa vặn có Ngày Của Hoa, muôn tía nghìn hồng, ngàn kiều bách diễm, ngắm hoa mùa hè là không thể thiếu, đây là việc phong nhã nhất ở nhân gian, trà nhài ở nơi đó tỷ nhất định phải nếm thử, tỷ sẽ thích."
Cố Phù Du một bên nói một bên khoa tay múa chân với Chung Mị Sơ, sinh động như thật, hận không thể đem hết thảy đặc sắc ở nơi đó bày ra trước mặt Chung Mị Sơ.
"Ta..." Chung Mị Sơ vốn định cự tuyệt lần nữa, nàng hẳn là phải cự tuyệt, sư tôn cùng mấy vị lão sư cũng dặn dò nàng ít xuống núi, chính là lời này chưa kịp ra nói ra thì lại do dự.
Cố Phù Du để tay ra sau lưng ra hiệu với A Phúc.
A Phúc vòng tới phía sau Chung Mị Sơ, đẩy nàng đi về phía chân núi, trong miệng kêu ô ô gào gào.
"Tỷ xem, A Phúc muốn tỷ đi."
Cố Phù Du giữ chặt tay áo của nàng, cười rồi cũng kéo nàng xuống dưới chân núi.
"Ta cũng muốn tỷ đi.
Năm nay chỉ có một mình ta đi Du Tẩu Thị Môn, ta sợ hãi, Chung sư tỷ cùng ta đi đi, tỷ xem, nếu như ta ở chỗ đó gặp phải phiền toái gì cũng phải gọi tỷ qua."
"Cố Phù Du, ta đi bẩm báo với sư tôn trước..."
Cố Phù Du thấy nàng rốt cuộc thả ra, trong lòng nhảy nhót, lại đã quên gì đó, đưa tay nắm lấy cổ tay Chung Mị Sơ, quay đầu mỉm cười: "Không cho, ta phải để cho Chung sư tỷ giống như ta, làm học sinh hư."
Cố Phù Du là một kẻ ngốc, nghĩ rằng Chung Mị Sơ thật sự chính là trai sông, bên ngoài cứng bên trong mềm, nàng trước kia nhất định là một người tươi tắn, đều là trưởng lão của Huyền Diệu Môn sai, để cho tính tình nàng trở nên lãnh đạm như vậy.
Nàng phải uốn Chung sư tỷ lại!
"A Phúc, nhanh, đẩy Chung sư tỷ đến truyền tống trận pháp, miễn cho nàng đổi ý."
Cố Phù Du ở phía trước nắm lấy Chung Mị Sơ chạy, A Phúc ở phía sau đẩy, Chung Mị Sơ muốn tránh tất nhiên có thể tránh ra, nhưng nàng không có.
Hai người một thú vội vàng xuống núi, Cố Phù Du ném linh thạch, truyền tống trận pháp mở ra, nháy mắt ngàn dặm, một cái chớp mắt đã ở đại lộ trung tâm của thành Vạn Thông.
Phòng ốc tráng lệ, con đường trống trải.
Người lui tới phần nhiều là tu sĩ, hoặc ngồi kỳ trân dị thú, hoặc là ngự kiếm mà đi.
Cố Phù Du nói: "Chung sư tỷ, hôm nay chúng ta tùy tiện đi dạo trước, ta đã truyền tin cho Trúc tỷ tỷ, buổi tối chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở chỗ của nàng.
A Phúc, theo kịp!"
Ngày khai trương của Du Tẩu Thị Môn, trên đường náo nhiệt càng hơn xưa, tiếng người ầm ĩ, Cố Phù Du phải cất cao giọng hơn để nói chuyện.
Cố Phù Du cũng không đi trước, chờ Chung MỊ Sơ ra Truyền Tống Trận, nàng và A Phúc ở hai bên trái phải đi ở phía sau Chung Mị Sơ, sợ Chung Mị Sơ thay đổi chủ ý rời đi.
Chung Mị Sơ dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Cố Phù Du liền khẩn trương, cùng với A Phúc chặn đường đi: "Chung sư tỷ, làm sao vậy?"
Chung Mị Sơ: "..."
Chung Mị Sơ than nhẹ một tiếng: "Ta không biết đường đi."
Cố Phù Du lúc này mới sóng vai đi với nàng, một đường đi về hướng thành đông.
Thành Vạn Thông xây dựng trên một ngọn núi tọa lạc ở trên dãy núi Trường Thọ, bên ngoài thành đông chính là Xuất Nguyệt Quan, bên ngoài quan chính là hẻm núi Vân Đoan hiểm yếu nổi danh.
Lần này từ thành đông đến toàn bộ hẻm núi Vân Đoan đều ở trong phạm vi chợ, một hai ngày tuyệt đối không xem xong.
Cố Phù Du mang theo Chung Mị Sơ nhập chợ đã là giữa trưa, liền chỉ đi dạo ở phía ngoài một chút.
Tuy là như vậy, trò chơi mới mẻ cũng là nhiều đến chóng mặt.
Cố Phù Du dĩ vãng đều là theo ca ca đến, ca ca của nàng chủ đạo, bây giờ nàng kéo Chung Mị Sơ đến đây, Chung Mị Sơ chưa có đến bao giờ, mà nàng đã tới mấy lần, lòng liền sinh ra ý thức trách nhiệm của chủ nhà, nhất định phải để Chung Mị Sơ chơi vui vẻ.
Mỗi lần nàng cảm thấy có đồ vật thú vị nhất định phải mang Chung Mị Sơ nhìn xem, đồ ăn mỹ vị nhất định phải mua cho Chung Mị Sơ nếm thử.
Hai người đi dạo một vòng, Cố Phù Du trong tay ôm một đống đồ ăn, trong miệng nhai mứt hoa quả, nhìn cái gương trong tay rồi cười khanh khách.
"Chung sư tỷ, Chung sư tỷ, tỷ xem."
Chung Mị Sơ quay đầu lại nhìn, Cố Phù Du vươn đầu lưỡi ra một chút, đầu lưỡi màu hồng chuyển thành màu xanh.
Chung Mị Sơ: "..."
Cố Phù Du lại đút mứt hoa quả cho A Phúc, một người một thú ở bên cạnh ầm ĩ.
"Coi một