Cố Phù Du càng lớn càng ít khóc, ngoại trừ ở trước mặt cha nàng, cảm xúc dâng lên giống như một tiểu hài tử, ở trước mặt người ngoài nàng luôn luôn là càng khổ sở, càng không muốn rơi nước mắt.
Bây giờ đối mặt với Chung Mị Sơ, nàng không biết chua xót từ nơi nào mà đến, đập tuyến phòng thủ tâm lý của nàng tan thành vỡ vụn, để nàng khóc đến không kiêng dè gì.
Khóc cả đêm, ngủ lúc canh tư [1], mơ màng hồ đồ, chỉ nhớ mình đã làm tay áo của Chung Mị Sơ ướt một mảnh.
[1] Canh tư: từ 1 giờ đến 3 giờ sáng, tức là giờ Sửu
Ngày hôm sau thức dậy, ánh mặt trời lên cao, đã là buổi trưa.
Cố Phù Du cảm thấy bình thản rất nhiều, dường như đã cuốn đi hết những bộn bề tích tụ trong đáy lòng bấy lâu nay thành hư không.
Toàn thân thoải mái, tinh thần minh mẫn, sảng khoái.
Tuy rằng nhớ lại vẻ khốn quẫn của mình hôm qua nàng cảm thấy rất mất mặt, thế nhưng lại nghĩ lại, nàng mất mặt ở trước mặt Chung Mị Sơ cũng không phải lần một lần hai, vốn cũng không có hình tượng tốt gì.
Hơn nữa nàng nóng lòng nhìn thấy Chung Mị Sơ, những xấu hổ đó cũng đã bị nàng quên đi.
Cố Phù Du bắt chéo hai tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, đi tới trước cửa phòng Chung Mị Sơ, gõ gõ cửa.
"Cửa không khóa."
Cố Phù Du đẩy cửa ra, đứng ở cạnh cửa cúi nửa người vào, trên mặt mang theo nụ cười, nhẹ giọng gọi: "Sư tỷ~"
Nàng muốn tìm Chung Mị Sơ kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn gặp nàng.
Hôm nay vừa rời giường nàng liền cảm thấy rất vui vẻ, giống như có chuyện gì tốt đang chờ nàng, nhưng thật ra nghĩ lại cũng không có chuyện gì tốt, chỉ là có thể lập tức nhìn thấy Chung Mị Sơ.
"Tiến vào đi."
Cố Phù Du đi vào phòng.
Chung Mị Sơ ở trên giường đả tọa, thấy nàng lại đây, thu tức đứng lên.
Trận chiến với Dư Đông Thăng ngày hôm qua tuy nhờ vào kế mà thắng, nhưng cũng có thể nói là một cuộc chiến khó khăn.
Đương nhiên, đối với Cố Phù Du là một cuộc chiến khó khăn.
Bởi vì vết thương của nàng vẫn chưa bình phục nên cả hai người liền quyết định nghỉ ngơi hai ngày lại đi chợ.
Cố Phù Du đi tới bên giường, nhìn thấy có một hộp gấm trên tủ gỗ bên giường.
Nắp hộp gấm mở ra, khối nguyên thạch ẩm ướt gắn đầy rêu xanh hôm qua thắng được nằm ở ngay trong hộp.
Nàng cầm khối nguyên thạch lên, nhìn lên nhìn xuống hỏi: "Chung sư tỷ, tỷ nói đồ vật bên trong khối nguyên thạch này đáng giá trăm vạn linh thạch, bên trong rốt cuộc là thứ gì?"
Chung Mị Sơ nhìn qua hai mắt nàng, tựa hồ có chút kinh ngạc với việc nàng đã bình phục chỉ sau một đêm, giống như người tối qua khóc rối tinh rối mù không phải là nàng vậy.
Một lúc sau, Chung Mị Sơ nói: "Đây là trứng rồng của Kim Long."
"Cái gì?!" Cố Phù Du suýt nữa cầm không vững ném nguyên thạch ra ngoài.
Ngón tay Cố Phù Du gõ gõ, lại thả một tia linh lực vào, nhìn không ra bất kỳ manh mối nào.
Tuy nàng không dám tin rằng tảng đá đen sì trong tay nàng là trứng rồng, nhưng nghĩ thầm Chung Mị Sơ biết ngự thú chi đạo, đối với Long tộc hẳn là cũng có một vài nghiên cứu, cho nên có thể nhìn ra được khối nguyên thạch này không giống, mà Chung Mị Sơ sẽ không đến nỗi lấy việc này lừa nàng.
Kích động dâng lên đi kèm với sợ nghĩ sai rồi cao hứng hụt một phen mà cẩn thận từng li từng tí một, Cố Phù Du nhẹ giọng hỏi: "Thật sự là trứng rồng sao?"
Nếu thật sự là trứng rồng, đâu chỉ trăm vạn linh thạch, ngàn vạn linh thạch, đây là báu vật vô giá!
Trên《 Bác Vật Chí 》 có ghi chép về Long tộc, cụ thể nàng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sừng rồng, vảy rồng, gân rồng, máu rồng, thịt rồng, xương rồng,...!cho dù là dùng để luyện khí, luyện đan hay là tu luyện đều là hàng cao cấp nhất, nói đơn giản, rồng —— toàn thân đều là bảo bối.
Cố Phù Du thấy Chung Mị Sơ gật đầu, vui mừng suýt chút nữa đã thét lên.
Thanh Loan có tam chi.
Long tộc cũng có nhị đại chi nhánh, một là Ngũ Trảo Thần Long, một là Cửu Trảo Kim Long.
Hai đại tiên thú bộ tộc thời thượng cổ thì được phàm nhân coi là thần linh mà cung phụng, ở năm châu bốn biển có thể nói là quyền lợi ngất trời.
Chỉ là hơn mười vạn năm trước hai tộc nảy sinh bất hòa, về sau dần biến thành chiến tranh.
Một hồi tranh đấu đến cuối cùng, Thanh Loan bên trong Thanh Loan tam chi bị diệt sạch hoàn toàn, nghe nói chỉ còn lại ba con Thanh Loan, mà một tộc Cửu Trảo Kim Long trong Long tộc thương tổn nặng nề, huyết thống Kim Long vương tộc không còn.
Trận đại chiến giữa hai tộc, làm cho nguyên khí hai tộc đại thương, thế lực giảm nhiều, vừa vặn cho Tiên Tông của Nhân tộc cơ hội trỗi dậy.
Đây cũng là nguyên nhân cơ bản nhất mà Tiên Tông có thể dần dần khống chế bốn châu khác từ trong tay Thanh Loan tộc.
Chỉ là lạc đà gầy chết cũng lớn hơn ngựa, hai tộc vẫn là bá chủ nhân gian.
Bởi vì kiêu ngạo bênh vực người mình, tâm ý thần phục hơn mười vạn năm của Nhân tộc lại ăn sâu vào trong xương cốt, ngay cả Tứ Tiên Tông cũng không dám dễ dàng chọc Thanh Loan tộc và Long tộc.
Đây cũng là nguyên nhân dù cho thân thể hai tộc đều là bảo bối nhưng cũng không có người dám săn bắt.
Trên thị trường mấy thứ như vảy rồng, lông phượng đã ít lại càng ít, không có cái nào không phải vô giá, không phải hai tộc thưởng cho Nhân tộc, chính là hai tộc tự mình lấy ra để giao dịch.
Hai mắt Cố Phù Du sáng long lanh, mắt đầy chờ mong: "Sư tỷ, tỷ có cách ấp nàng không?"
Chung Mị Sơ lắc đầu: "Ấu long bên trong ngủ đông, ngủ say quá lâu, bỏ lỡ thời cơ ấp trứng, muốn nàng tỉnh lại cũng không phải chuyện dễ, ấp nàng lại càng không."
Cố Phù Du nhất thời thất vọng: "A? Này không phải tương đương với một quả trứng chết sao."
Tuy nói trứng rồng cho dù là trứng chết, vậy cũng là trứng chết vô giá trị, nhưng trứng chết đối với hai nàng là vô dụng.
Bởi vì hai nàng không thể dùng nó để luyện khí, thậm chí không thể chạm vào nó một chút.
Long tộc hết sức bênh vực người mình, huống chi hiện tại Kim Long của Long tộc giảm mạnh, nếu bị bọn họ biết được có người có được một quả trứng Kim Long, còn tổn thương trứng rồng này, không biết là sẽ để người này bị ngũ mã phanh thây hay là lột da róc thịt.
Nếu như trứng Kim Long này còn sống, có thể ấp được, vậy thì khác nhiều.
Nàng có thể cùng với Chung Mị Sơ nuôi lớn Tiểu Kim Long, lén lút cắt một chút râu rồng, coi như cuối cùng nàng phải về Tứ Hải, nàng và Chung Mị Sơ không có công lao cũng có khổ lao, Long tộc không thưởng cho hai nàng một chút vảy rồng cũng phải thưởng một chút dị bảo trong biển.
Hầy, đáng tiếc.
Nhìn là một khối bảo bối, kỳ thật là một khối vô bổ.
Cố Phù Du sờ sờ trứng rồng, bỗng nhiên cảm thấy trên tay đau nhói, làm nàng đau "A!" lên một tiếng, rút tay lại giống như bị điện giật.
"Làm sao vậy?"
Cố Phù Du cũng kỳ quái, xoay trứng rồng một cái, hóa ra một vòng nguyên thạch bao bọc lấy quả trứng rồng này cũng không trơn loáng.
Chỗ mà Cố Phù Du sờ đến có một lổ hổng, tảng đá bên cạnh lỗ hổng vô cùng sắc bén, giống như mũi kiếm.
Cố Phù Du vừa sờ qua ngón tay liền bị cắt, máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra, nhỏ xuống lỗ hổng, chảy vào trong.
Nhìn qua giống như bị cắn một cái.
Vui mừng hụt một hồi không nói, còn bị thương.
Cố Phù Du cầm lấy ngón tay bị thương, ném trứng rồng trở về trong hộp, lẩm bẩm nói: "Không hổ là Long tộc, đều ngủ đông còn dữ như vậy."
Chung Mị Sơ vốn đang ở chỗ đó sắp xếp hộp gấm, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Long tộc...!rất dữ sao?"
Cố Phù Du duỗi ngón tay ra cho nàng xem: "Không dữ sao, tỷ xem."
Chung Mị Sơ: "..."
Cố Phù Du thất vọng trong chốc lát, lại sống lại.
Rốt cuộc có thể coi trứng rồng này gián tiếp cho nàng kiếm lời ngàn vạn