Cố Phù Du kinh ngạc nói: "Tả gia đưa sính lễ? Đưa sính lễ gì?"
"Tam tiểu thư, còn có thể là sính lễ gì, đương nhiên là sính lễ thành thân."
Tư Miểu cau mày, tặc lưỡi, không kiên nhẫn nói: "Không phải đã dặn không để cho tên cặn bã kia tiến vào sao."
"Tiểu thư, hắn mang theo một vị tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn bên cạnh, nếu như muốn ngăn cản hắn, hai bên xé rách mặt mũi, cũng không được tốt lắm."
Cố Phù Du càng nghe càng mê hoặc: "Ai sắp thành thân?"
Tư Miểu đỡ trán, thở dài một hơi, trái lại hỏi: "A Man, Ung Sơn mà Ninh thành dựa vào phát hiện ra linh quặng, ngươi có biết không?"
Linh thạch đào ra từ trong linh quặng hơi tu sửa chút, tẩy đi tạp chất, chính là linh thạch đang lưu thông trên thị trường.
Giống như mỏ vàng thời xưa.
Linh thạch không chỉ là tiền tệ lưu thông trong Tu Tiên giới, cũng là nguồn linh lực trực tiếp cần thiết cho con đường tu tiên.
Một tòa linh quặng có thể cung cấp cho thành Tiểu Dao mấy trăm năm tài nguyên tu tiên, đây vốn việc vui để các thành cùng nhau ăn mừng.
"Ta biết, Cố Hoài Ưu đã nói với ta.
Có một phần năm linh quặng đi qua sông Mạc, dừng ở trên lãnh thổ Hư Linh Tông.
Tư Miểu, người Tả gia gây sự có phải không?"
Ninh thành và Hỏa thành liền nhau, Ninh thành là thành trì phụ thuộc thành Tiêu Dao, Hỏa thành là thành trị bị Hư Linh Tông kiểm soát, hai thanh lấy sông Mạc làm ranh giới để phân chia biên giới.
Phía Đông sông Mạc là lãnh thổ của thành Tiêu Dao, phía Tây sông Mạc là lãnh thổ của Hư Linh Tông.
Ung Sơn kéo dài trăm dặm, ngọn núi có gần một nửa vượt đến trên lãnh thổ của Hỏa thành, thật đúng là không khéo, linh quặng bên trong Ung Sơn này có gần một nửa sinh trưởng ở trên lãnh thổ của Hỏa thành.
Sông Mạc chảy xuyên qua Ung Sơn, hai nơi tuy không hợp nhau thế nhưng cách một con sông, bá tánh hai bên không có xung đột lợi ích lớn, ngày thường cũng tường an vô sự.
Nhưng bên trong Ung Sơn, linh quặng nằm ở bên trong lãnh thổ hai thành, dưới lòng đất không có đường ranh giới rõ ràng, không giống trên mặt đất, có một con sông Mạc tách lãnh thổ hai bên ra rõ ràng.
Biên giới không rõ ràng, lại liên quan đến lợi ích, nhất định xảy ra tranh chấp.
Tư Miểu càng nói càng cau mày hơn: "Cha ta lúc ở dưới quặng xảy ra chuyện, trọng thương hôn mê đến nay còn chưa tỉnh." Giọng nói của nàng tràn đầy lo lắng, hoàn toàn không nhìn thấy trạng thái ung dung trêu đùa với Cố Phù Du khi ở trên đường đến.
Cố Phù Du cả kinh, thấy nàng như vậy, trong lòng biết tình huống tất nhiên vô cùng nghiêm trọng: "Tư thế thúc trong thư không phải nói vất vả quá độ, thân thể ôm bệnh..."
"Vốn dĩ là như vậy." Tư Miểu cười khổ: "Chuyện xảy ra mấy ngày trước..."
Người hai bên khai quật linh quặng xảy ra xích mích, hai bên tranh chấp không ngừng, Tư Cung Hầu dẫn người đi vào hòa giải, cuối cùng không biết vì sao lại động thủ, bên trong tranh đấu, mặt đất sụp đổ, lộ ra một cái động quỷ dị không thấy đáy, mọi người rơi xuống, bị nhốt ở trong đó.
Cho đến tận mấy ngày trước, chỉ một mình Tư Cung Hầu thoát ra, nói: "Đi xuống cứu người." Sau đó liền hôn mê.
Tư Miểu phái người xuống, đi vào bên trong hầm ngầm, có trận pháp ngăn cản, làm như thế nào đều không thể tìm được vị trí của những người bị nhốt.
Cố Phù Du trầm ngâm: "Chuyện này có liên quan gì đến việc Tả Thiên Y đến đưa sính lễ?"
Tư Miểu cười nhạo một tiếng.
Tả Thiên Y này là thành chủ Hỏa thành, dòng bên của Tả gia, luận về bối phận, coi như là biểu đệ của Tả Thiên Lãng.
"Khi cha ta ở dưới quặng thì Tả Thiên Y cũng ở dưới đó, theo như lời hắn nói ——" Tư Miểu lấy ra một loại giọng điệu quái dị thuật lại lời của Tả Thiên Y: "Tả mỗ và lệnh tôn cùng chung hoạn nạn, tay nắm tay thoát khỏi hầm ngầm, trên đường lệnh tôn lo lắng không qua khỏi kiếp nạn này, nói rằng quãng đời này của y chỉ còn một tâm sự chưa làm xong, đó chính là chuyện chung thân đại sự của Tư đại tiểu thư.
Lệnh tôn từng hứa hẹn, nếu Tả mỗ có thể ra ngoài, sẽ phó thác Tư đại tiểu thư cho ta, để nàng làm thê của ta, vừa để cảm tạ ân cứu mạng của Tả mỗ, vừa để hợp hai thành thành một nhà, cũng có thể tiêu trừ hiềm khích của hai thành..."
Cố Phù Du nghe xong liền quát: "Nói dối hết bài này đến bài khác! Tư thế thúc sớm đã ngầm đồng ý chuyện của ngươi và nhị ca, làm sao có khả năng nói lời như vậy!"
Dứt lời, Cố Phù Du liền tức giận cười hai tiếng, nói: "Họ Tả này là thứ gì, hắn là cái thá gì, dám đến cướp nữ nhân của Cố Hoài Ưu."
Xét đến câu nói sau cùng này, Tư Miểu oán giận liếc Cố Phù Du một cái, nói: "Đến đính hôn là giả, chỉ sợ hắn là đến thăm dò thực hư."
"Ngươi là nói...!hắn là đến tìm hiểu tình hình của Tư thế thúc?"
Tư Miểu sầm mặt lại, nàng nói: "Thương tích của cha ta hắn không thể thoát được không liên quan.
Dưới quặng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cha ta làm sao bị thương, tình hình cụ thể trong đó, bá tánh bị nguy hại ở dưới hầm ngầm nhất định biết, cho dù là vì an nguy của bá tánh, hay là chân tướng của sự việc, cũng phải nhanh chóng cứu những người đó ra.
Chỉ là trận pháp bên trong hầm ngầm, A Man..."
Cố Phù Du nói: "Ta hiểu rồi, lần sau xuống hầm ta cũng đi, nhất định giúp ngươi giải trừ."
Lúc này bốn người đã đi đến bên trong đình viện, phía Bắc lầu hai có một người đứng, vừa nhìn thấy bóng dáng của các nàng, cao giọng nói: "Tư Miểu."
Trên ban công có một thanh niên nam tử cao gầy đang đứng, áo bào trắng dệt tơ vàng một bên, mắt xếch, một đôi lông mày thanh mảnh, xương gò má cao khiến cho đôi mắt nhìn qua có chút hõm xuống.
Tư Miểu vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt liền lạnh.
Đoàn người đi lên lầu, mới vừa đối mặt Tư Miểu liền nói: "Tống thúc, tiễn khách."
Tả Thiên Y cười nói: "Tư Miểu, ta dù sao cũng là vị hôn phu của nàng, nàng đối xử với ta cũng quá lạnh nhạt rồi, một chén trà nóng cũng chưa mời ta uống."
Giọng điệu của Tả Thiên Y thân thiết, nói giống như thật sự có chuyện đính hôn vậy.
Cố Hoài Ưu đi tới, đứng trước người Tư Miểu, trầm giọng nói: "Tả thành chủ, giữ miệng của ngươi sạch sẽ chút!"
Trước khi mấy người Tư Miểu đến đây, vẫn luôn là Cố Hoài Ưu tiếp đãi người này, trong đại sảnh chất đầy sính lễ, lụa đỏ được kết thành những những bông hoa hồng điểm ở trên hộp quà đỏ thẵm.
Một người bên cạnh Tả Thiên Y thấy sắc mặt của Cố Hoài Ưu khó coi, lập tức tiến lên trước một bước, bảo vệ Tả Thiên Y.
Cố Phù Du ở phía sau đánh giá người này.
Một thân màu xám hạt giao kính trang, gương mặt kiên nghị, xem tình huống hẳn chính là vị hộ vệ Nguyên Anh kỳ của Tả Thiên Y.
Cầm đao trong tay, hổ khẩu [1] có vết chai, kinh mạch trên mu bàn tay nhô lên, rất có uy lực, là ngoại tu, còn là một ngoại tu vô cùng kiêu ngạo về năng lực.
[1] Hổ khẩu: Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Ngoại tu bình thường, như Chung Mị Sơ, khi không sử dụng kiếm thì đều sẽ thu hồi linh kiếm, vừa tiện lợi, vừa là một