Cố Phù Du che lại bả vai của mình, nhảy xuống giường cũng không mang giày, hai ba bước chạy đến trước bàn trang điểm, kéo vạt áo của mình xuống, nhìn thấy dấu răng trên vai của mình qua mặt gương.
Gương mặt nàng đỏ bừng, hai tay che mặt lại, ngồi xổm trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu nhỏ vụn run rẩy: "A a a a a!"
Còn có tác dụng như vậy sao!
Đầu óc rối tung một lúc, mới vừa tìm về chính mình, chậm rãi bình tĩnh lại.
Nàng thu thập xong chính mình, sửa sang trang dung, ra ngoài phòng.
Lúc trước nàng an bài Chung Mị Sơ ở viện của mình, chỗ của hai người chỉ cách một ngã rẽ.
Cố Phù Du dừng ở trước cửa phòng Chung Mị Sơ, ánh mắt di động trái phải, né né tránh tránh, một đôi vành tai đỏ bừng, thật lâu, nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt, hít một hơi thật sâu, thừa thế xông lên, gõ gõ cửa.
Chờ Chung Mị Sơ đáp lại trong chốc lát, quả thật sống một ngày bằng một năm.
Không có tiếng động.
Cố Phù Du lại gõ gõ.
Trong phòng im ắng.
Cố Phù Du ghé lỗ tai ở trên cửa, kêu lên: "Chung sư tỷ?"
Cố Phù Du lui lại một bước, nhìn cánh cửa đóng chặt, nghi hoặc nói: "Không ở trong phòng sao?"
Chung Mị Sơ lần đầu tiên tới nhà nàng, không ở trong phòng, cũng không có đi tìm nàng, có thể đi đâu?
Cố Phù Du suy nghĩ một chút, đi đến chỗ ở của Cố Phù Du.
Từ chỗ của nàng đến chỗ ở của Cố Hoài Ưu, phải đi qua luyện võ đường.
Khi đang trên đường đi ở bên ngoài tường rào thì nghe được tiếng đánh nhau, lòng sinh tò mò.
Canh giờ này là ai đang thi đấu?
Bước chân xoay lại, từ cửa bên hông đi vào, liếc mắt nhìn đến hai thân ảnh một trắng một đen trên đài.
Hai người đang so kiếm, kiếm chiêu lui tới, hiên ngang lẫm liệt, làm người hoa cả mắt.
Một nam oa nhi mặc cẩm bào búi tóc đứng ở dưới đài, nhảy nhót hô: "Tỷ tỷ thật là lợi hại!"
Cố Phù Du đi đến, kêu lên: "Nghi Nhi."
Nghi Nhi quay đầu lại, thấy là nàng, vui vẻ nói: "Cô cô!"
Hắn chạy tới, dắt tay Cố Phù Du, nói: "Nương nói cô cô trở về, ta muốn đi tìm người, nương không cho phép ta quấy rầy người nghỉ ngơi.
Cô cô, ta rất nhớ người."
Cố Phù Du sờ sờ đầu của hắn, cười nói: "Cô cô cũng nhớ con."
Nghi Nhi kéo nàng đi đến bên đài, vẫy vẫy tay với Cố Phù Du, ra hiệu muốn nói nhỏ với nàng.
Cố Phù Du mỉm cười khom người, tiến đến trước mặt Nghi Nhi, hỏi: "Sao vậy?"
Nghi Nhi chỉ chỉ người trên đài, nói: "Cô cô, ta nghe cha nói vị tỷ tỷ kia là bằng hữu của cô cô."
"Đúng vậy."
"Nàng thật là đẹp."
Cố Phù Du nhướng nhướng mày: "Tiểu quỷ."
Nàng đứng lên, ôm cánh tay, nhìn đại ca nàng tranh tài với Chung Mị Sơ.
Nghi Nhi lại nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người có thể đánh lâu như vậy với cha."
Cố Song Khanh là kiếm tu, đã là Nguyên Anh sơ kỳ, đối với kiếm đạo khá có tâm đắc.
Tu vi của hắn tuy cao hơn Chung Mị Sơ nhưng hai người chỉ lấy luận bàn làm chủ, cũng không có lấy tu vi trấn áp, là lấy giao đấu có qua có lại.
Cố Phù Du nghiêng nghiêng đầu về phía Nghi Nhi, nói: "Nàng chính là đệ nhất mỹ nhân trong môn phái của cô cô."
Nghi Nhi nói: "Có thật không!"
Cố Phù Du cười nói: "Nàng nhỏ hơn cha con, nếu như nàng bằng tuổi cha con rồi, nàng còn sẽ lợi hại hơn cha con, đến lúc đó sẽ trở thành chưởng môn trong môn phái của cô cô."
Đôi mắt tròn tròn của Nghi Nhi sáng rực lên, hai tay nhỏ bé nắm thành quả đấm, khát khao nói: "Ồ!"
Cố Phù Du nghiêng mắt nhìn biểu tình của Nghi nhi, khóe mắt cong lên, ý đồ xấu nối lên, cười nói: "Nghi Nhi, nàng có đẹp không?"
Nghi Nhi gật đầu nói: "Đẹp!"
Cố Phù Du lại hỏi: "Nàng có lợi hại không?"
"Lợi hại."
"Có muốn hay không?"
"Muốn."
Cố Phù Du cười khúc khích, ngẩng đầu ưỡn ngực, chống nạnh nói: "Của ta."
"Cô cô, cô cô, có thể nhường cho ta không?"
"Hửm?"
"Sau này ta lớn lên, muốn cưới nàng làm tân nương tử."
"Không được."
"Tại sao không được?"
Cố Phù Du ngồi xổm xuống, nhéo lấy gương mặt của hắn: "Bởi vì nàng là của cô cô, phải luôn ở bên cạnh cô cô."
Con ngươi của Nghi Nhi đảo một vòng, hỏi: "Nàng là tân nương tử của cô cô sao?"
"A." Ngũ quan của Cố Phù Du quắn lại một chỗ, bị người hỏi, nàng mới phát hiện quan hệ của nàng và Chung Mị Sơ thế nhưng khó có thể nói rõ trong dăm ba câu: "Không phải.
Nhưng quan hệ giữa nàng và cô cô còn mật thiết hơn cả phu thê.
Nói con cũng không hiểu."
Tiểu hài tử lúc nào cũng nhiều vấn đề, Nghi Nhi không hiểu hỏi: "Nếu không phải là tân nương tử của cô cô, vì sao nàng phải luôn ở bên cạnh cô cô?"
Tuy là đồng ngôn vô kỵ [1], nhưng nói trúng tâm sự của Cố Phù Du.
[1] Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Nàng bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Chung Mị Sơ.
Linh lực trên đài xao động, gió thổi lên cuốn lấy tóc bên trán nàng.
Cố Phù Du trở nên hoảng hốt.
Đúng vậy, chưởng môn và Lục Hạc trưởng lão đang tìm kiếm biện pháp giải trừ khế ước linh thú, khế ước kia cuối cùng cũng sẽ được giải trừ.
Đến lúc đó liền không phải có hô tất ứng, như hình với bóng.
Nàng đang xuất thần, hai người trên đài đã phân thắng bại.
Chung Mị Sơ thua một chiêu.
Cố Song Khanh thu kiếm, cười nói: "Sớm đã nghe tài danh của Chung cô nương, hôm nay tranh tài một phen, quả nhiên không uổng, vui sướng."
Chung Mị Sơ nói: "Vụng kỹ, chê cười rồi."
Cố Song Khanh cười sang sảng nói: "Chung cô nương quá khiêm tốn, chỉ là ta ỷ vào hơn ngươi một trăm năm kiến thức mới thắng một chiêu.
Ta nghĩ chẳng bao lâu nữa, người thua chính là ta."
Khóe miệng Cố Phù Du rũ xuống: "Ca ca, Chung sư tỷ là khách của ta, nào có ai đãi khách như huynh, sáng sớm lôi kéo người ta so kiếm đấu pháp."
"A Man." Cố Song Khanh nhảy xuống luận võ đài, nâng mặt nàng nhìn xem, cười nói: "Để đại ca nhìn xem, thời gian ở Huyền Diệu Môn gầy hay béo?"
Cố Phù Du rụt tay về, giả vờ ghét bỏ nói: "Một thân toàn mùi mồ hôi, đừng chạm vào ta."
Cố Song Khanh một thân y phục lam sắc, trường mi tinh mục, thập phần tuấn lãng.
Khi Cố Vạn Bằng đi vắng, luôn luôn là hắn quản lý sự vụ trong thành, có thể xưng là văn võ song toàn.
Hắn hiếm có khí chất của người tri thức, hai huynh muội cùng huyết thống, miệng cười sang sảng: "Cha vẫn luôn nói Chung cô nương nội ngoại song tu, kiếm pháp xuất chúng, nhắc nhở đại ca không thể lười biếng tu luyện.
Không nghĩ tới hôm nay Chung cô nương làm khách ở thành Tiêu Dao, bản tôn giáng lâm, đại ca cũng là thấy hàng là sáng mắt, mới muốn luận bàn với nàng một phen."
Cố Song Khanh nắm hai vai Cố Phù Du, nhìn về phía mặt trời: "Lại nói hiện tại cũng không phải sáng sớm, mặt trời đã lên cao rồi tam cô nương.
Ta thật ra muốn bẩm với muội, mời Chung cô nương lại đây, nhưng muội một ngủ không dậy nổi.
Ta cũng chưa từng gặp Chung cô nương, chỉ phải cầu khẩn Hoài Ưu dẫn ta đến gặp mặt, vốn muốn đánh thức muội ra tiếp khách, nhưng Chung cô nương người ta nói không cần quấy rầy muội."
Chung Mị Sơ lẳng lặng đứng ở trên đài, nhìn hai huynh muội nàng, cốt nhục tình thâm, trong lòng dâng lên một cảm giác cô đơn.
Hai huynh muội đang nói chuyện.
Một nữ tử người mặc tuyết thanh áo nhẹ đi ra, mày liễu thanh mục, ý cười dịu dàng, trong tay cầm hai chiếc khăn tay, một cái đưa cho Cố Song Khanh, một cái đưa cho Chung Mị Sơ.
Nghi Nhi chạy tới ôm nàng, gọi: "Nương."
Cố Phù Du kêu lên: "Tẩu tẩu."
Cố Song Khanh lau mồ hôi, nó: "Thạch Thanh, nàng đi phân phó người sau bếp làm một chút cháo đi, A Man mới dậy, còn chưa có dùng cơm."
Lục Thạch Thanh nói: "Được."
Cố Phù Du khóe mắt dư quang ngắm Chung Mị Sơ.
Chung Mị Sơ chuẩn bị lau mồ hôi, tay hơi động, dây cột tóc tức khắc lỏng ra, hẳn là khi tranh tài bị kiếm khí của Cố Song Khanh đánh gãy, tóc đen rối tung xõa xuống.
Chung Mị Sơ lỗ tai trắng như tuyết ở trong tóc đen càng dễ thấy, mặc dù chỉ là chợt lóe lên liền ẩn ở trong tóc, Cố Phù Du vẫn là nhận ra.
Cố Phù Du vội vàng xua tay với Lục Thạch Thanh nói: "Tẩu tẩu, không vội, ta không đói bụng."
Nàng bước vài bước lên luyện võ đài, xoay người nàng lại trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Chung Mị Sơ, nói với Cố Song Khanh: "Ca ca, ta chợt nhớ ra tìm sư tỷ có việc, ta mang sư tỷ đi trước."
"Này..."
Nửa người Cố Phù Du che khuất Chung Mị Sơ, đẩy Chung Mị Sơ vội vàng đi.
Cố Song Khanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Nha đầu này."
Lục Thạch Thanh trên mặt mang theo vẻ lo lắng, nói: "Song Khanh, chuyện của Tả Thiên Y mà nhị đệ nói hôm qua..."
"Tuy rằng việc này A Man biết rõ ràng nhất, nhưng đối với muội ấy cũng không phải là một hồi ức đẹp." Cố Song Khanh cau mày than một tiếng: "Ta đã dùng Hoa Mai Sứ truyền tin cho cha, ít nhất trước khi cha trở về không cần nhắc đến việc này, để muội ấy và Chung cô nương chơi vui mấy ngày."
Cố Phù Du đẩy Chung Mị Sơ đi thẳng