Trời cao đất rộng, Phong Điểu hí dài lên trời xanh.
Linh quang lóe lên trước mặt bốn người Cố Phù Du, họ đã đến một địa phương như vậy, trước mặt là sơn đạo chật hẹp, bên cạnh chỉ có một bãi cỏ khô, đất đầy sỏi đá, gió vừa thổi cát vàng liền mê mắt.
Bốn người không biết đây là chỗ nào.
Còn ở Nam Châu? Nếu ở Nam Châu, lại cách Huyền Diệu Môn bao xa.
Bốn người bọn họ trở về từ cõi chết, mới hoãn qua một hơi, không dám lập tức thả lỏng.
Liễu Quy Chân nói với ba người một tiếng, ngự kiếm đi về chỗ cao, muốn điều tra hoàn cảnh xung quanh.
Cố Phù Du đứng dậy đi tới bên cạnh sơn đạo, hướng tầm mắt nhìn về phía xa xa, mặt trời vừa lúc lặn về Tây, thành Tiêu Dao ở gần Đông Châu, không biết nơi này có lướt qua thành Tiêu Dao hay không.
Nàng muốn nhanh trở về, Hư Linh Tông sẽ không bỏ qua thành Tiêu Dao, nàng phải trở về thông báo cho cha và đại ca.
Lúc trước nàng kích động cùng cha nàng già mồm, nói Hư Linh Tông muốn đánh liền đánh với bọn họ.
Nhưng thấy một màn tranh tài bên trong Huyền Diệu Môn, kết cục của Vân Nhiễm và Quý Triều Linh, nàng có chút sợ.
Nàng không phải sợ chết, nàng sợ thành Tiêu Dao của nàng, sợ nhà của nàng sẽ sụp đổ rách nát giống như chủ phong ở Tĩnh Đốc Sơn, nàng sợ bằng hữu thân thích của nàng cũng như Vân Nhiễm, hóa thành một sợi tro bụi, tiêu tan không còn hình bóng.
Trong lòng nàng nghĩ, muốn nhanh trở về.
Cho dù chết rồi, thành tro bụi, tốt xấu gì cũng cùng một đống tro tàn.
Ý niệm này của nàng cùng nhau, liền đặc biệt nôn nóng bất an, còn không biết đây là nơi nào, không có quan tâm đến nó, chỉ muốn trở về thành Tiêu Dao, nhấc chân liền muốn đi về phía chân núi.
Nhưng mới vừa xoay người, rầm một tiếng, một bóng người ngã xuống trước mặt nàng, may mà Đông Ly nhanh tay lẹ mắt, đỡ được người.
Trái tim Cố Phù Du thắt lại: "Chung Mị Sơ!" Nàng đưa tay chạm vào gương mặt Chung Mị Sơ, cảm thấy bỏng tay.
Trên người Chung Mị Sơ luôn luôn là hơi lạnh, lúc này cả người lại nóng bỏng.
Nước lạnh thành nước sôi.
Cố Phù Du lo lắng vội la lên: "Nàng sao vậy? Tại sao người nàng nóng như vậy?"
Đông Ly cau mày: "Pháp khí làm tổn thương là thuộc tính hỏa, biến cố luân phiên, ưu kết phế phủ, lại mạnh mẽ dùng linh lực triệu hoán, bị thương càng nghiêm trọng.
Nếu nhiệt độ trên người nàng không hạ xuống, sớm muộn cũng xảy ra chuyện."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Tuy ta có biện pháp nhưng trong tay cũng không có thảo dược."
"Thảo dược gì?"
"Thông Tâm Thảo, Băng Tâm Thảo, Lạc Thủy Phù Cừ [1]."
[1] Phù Cừ: Hoa sen.
Cố Phù Du lấy túi trữ vật ra, tìm một hồi, chỉ tìm được Thông Tâm Thảo và Băng Tâm Thảo, Lạc Thủy Phù Cừ đúng là có thế nhưng bị luyện thành đan dược, nàng đưa tất cả cho Đông Ly, hỏi: "Đan dược có được không?"
Đông Lắc lắc đầu: "Linh thảo thành đan, sẽ thay đổi mấy phần dược tính, hơn nữa ta cũng không có cách nào khống chế phân lượng..."
Cố Phù Du ảo não "Ai da" một tiếng.
Nguyên bản những thảo dược này nàng đều có, vẫn là thượng hạng, nàng mang chúng ra từ trong Tiên Lạc, ngày đó tình cảnh không lo, chưa từng suy xét lâu dài cùng toàn diện, hứng thú hừng hực, phần lớn đều đưa cho Tư Miểu luyện đan.
Ai ngờ lại có một ngày sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này, không cần đan dược mà cần thảo dược.
Hai má Chung Mị Sơ ửng hồng, hơi thở không đều, tuy hai mắt nhắm lại nhưng mày vẫn luôn nhíu lại, tựa như vô cùng đau đớn.
Cố Phù Du rũ mắt nhìn nàng, thành Tiêu Dao và Chung Mị Sơ vẫn luôn xoay quanh trong lòng nàng, khó phân trước sau.
Đột nhiên đâu mang [2] của nàng hơi động, A Phúc cũng đi ra, móng vuốt ghé vào bên cạnh, vừa rơi xuống đất, bò đến bên người Chung Mị Sơ, dùng mũi chạm chạm nàng, lại quay đầu nhìn Cố Phù Du.
[2] Đâu mang: Túi.
Cũng không biết bởi vì từ khi sinh ra liền được Chung Mị Sơ mang theo bên người, hay là Chấn Mão linh tính mười phần, huyết mạch thiên phú rất tốt, A Phúc cũng không sợ Chung Mị Sơ lắm.
Không bao lâu, Liễu Quy Chân trở về, nói với hai người, nơi này vẫn là Nam Châu, là một ngọn núi hoang bên cạnh một tòa thành phụ thuộc thành Bạch Lộc.
Đông Ly nói: "Nếu phụ cận có thành trì, hẳn là có nơi giao dịch linh dược, đi một chuyến, nhìn xem có Lạc Thủy Phù Cừ hay không."
Liễu Quy Chân còn không biết lý do, Đông Ly giải thích với hắn.
Liễu Quy Chân trầm ngâm suy nghĩ nói: "Nơi đó là địa bàn của Tả gia, khó tránh khỏi nguy hiểm.
Linh thực này có thể đi các linh sơn lớn tìm kiếm, bây giờ phải tránh người của Tả gia mới tốt." Liễu Quy Chân nói có lý, bọn họ mới thoát ra khỏi lưới, bây giờ tiến vào thành trì của Tả gia, chẳng lẽ không phải lại vào hang sói sao, mà địa bàn Tả gia không thể so với Huyền Diệu Môn, ở Huyền Diệu Môn bọn họ có các vị tôn trưởng bảo vệ, còn trốn thoát khó khăn như vậy, bây giờ chỉ có bốn người bọn họ, đi vào địa bàn nhà người khác, chính là lên núi đao xuống biển lửa.
Đông Ly nói: "Tuy là như thế, nhưng tìm kiếm ở trong linh sơn, còn phải tránh né người Tả gia, tìm được linh dược cũng không phải thời gian một hai ngày, chỉ sợ Mị Sơ không thể kiên trì được tới lúc đó."
Cố Phù Du nói: "Vào trong thành đi." Hai người nhìn về phía nàng, nàng nói: "Tả gia đột nhiên công thành, bây giờ mọi người còn ở bên trong Huyền Diệu Môn, bên ngoài có lẽ còn chưa có tin tức chúng ta chạy thoát.
Chúng ta lặng lẽ vào thành, tìm được linh dược liền đi ra.
Coi như bọn họ truyền tin tức đến, người của Tả gia cũng sẽ cho rằng chúng ta trốn ở trong núi, không dám vào thành.
Chủ lực của bọn họ sẽ tìm kiếm ở trong núi, trong thành ngược lại an toàn hơn một chút."
Đông Ly nói: "Ngươi nói đúng."
Sau đó ba người lập tức thương nghị xong.
Cố Phù Du lấy mặt nạ dịch hình mua ở Du Tẩu Thị Môn ra, đây là đồ chơi nhỏ, mang lên mặt sẽ thay đổi dung mạo.
Tuy rằng nhìn kỹ lâu là có thể nhìn ra dị thường, người tu vi cao thâm có thể lập tức nhìn ra manh mối, nhưng có còn hơn không, dù sao cũng hơn là không hề che lấp.
Ba người đeo mặt nạ lên, lập tức thay đổi gương mặt.
Đông Ly muốn để Chung Mị Sơ ở lại, một người khác cũng ở lại chăm sóc nàng, như vậy mặc dù sau khi vào thành xảy ra chuyện cũng không đến nỗi mọi người đều sa vào lưới, hơn nữa ba người bọn họ mang theo một người trọng thương quá mức dễ thấy, liền coi như bọn họ giờ phút này bình an rời khỏi thành trì, về sau Tả gia tra hỏi, liền có thể tìm được tung tích của bọn họ.
Cố Phù Du lại cảm thấy, nếu như không lấy được dược trở về, Chung Mị Sơ cũng không còn sống được bao lâu, dù sao cũng là chết, mọi người cùng nhau đi, nhiều một người nhiều người giúp đỡ, cũng nhiều phối hợp.
Đông Ly nói: "Nhưng mang nàng theo, rốt cuộc quá bắt mắt."
Cố Phù Du trầm tư một lúc, nói: "Không bằng..."
Đông Ly nói: "Không bằng cái gì?"
"Để sư tỷ biến về long thân đi."
Liễu Quy Chân sững sờ.
Cố Phù Du và Đông Ly cùng nhau liếc mắt nhìn hắn, thở dài một hơi.
Liễu Quy Chân không biết thân phận của Chung Mị Sơ, bây giờ mọi người cùng nhau trải qua sinh tử, cũng không cần phải đề phòng hắn, cho hắn biết việc này, sau đó nói không chừng có thể tránh được một số hiểu lầm.
Cố Phù Du nói: "Để cho nàng thu nhỏ chút, chúng ta có thể mang theo bên người, có thể yên tâm, cũng an toàn hơn."
Đông Ly thở dài: "Bây giờ nàng hôn hôn trầm trầm, coi như muốn biến trở lại, cũng sợ hữu tâm vô lực." Tuy Đông Ly tạm thời ổn định thương thế của Chung Mị Sơ, nhưng nói chuyện với nàng, coi như nàng có thể nghe hiểu, thân thể cũng không nhất định có thể nghe nàng sai khiến.
Cố Phù Du ngồi quỳ ở bên cạnh Chung Mị Sơ, đột nhiên trầm mặc lại, một lúc sau, nàng nói: "Ta thử xem." Nàng li3m môi, có vẻ hơi căng thẳng, thở nhẹ lên, gọi: "Nam Chúc Quân."
Đông Ly huệ chất lan tâm [3], nghe nàng gọi như vậy, đã là rõ ràng.
[3] Huệ chất lan tâm: cao nhã thánh khiết.
Cố Phù Du nói: "Biến ra long thân." Nàng vận dụng sức mạnh của khế ước, chỉ cần linh thú nghe hiểu mệnh lệnh, cơ thể sẽ phản ứng theo bản năng.
Nàng đã từng hứa với Chung Mị Sơ, sẽ không dùng khế ước ép buộc nàng làm bất cứ chuyện gì, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh, không chết tử tế được.
Nhưng bây giờ nàng chỉ muốn mau chóng chữa khỏi vết thương cho Chung Mị Sơ, biện pháp gì tiện lợi an toàn nhất liền phải dùng biện pháp đấy, trời phạt cái gì, hứa hẹn cái gì, nàng đều không rảnh lo.
Cố Phù Du chưa từng thử qua, không biết có thể thành công hay