Chờ đợi không thể nghi ngờ là lâu dài.
Cố Phù Du nằm ở trên giường cả ngày, nhìn chằm chằm trần nhà.
Nàng đã có mấy ngày không ngủ, bởi vì nhắm mắt lại liền sẽ nhớ đến những cảnh đó trong mơ, nàng sợ sẽ mơ một giấc mơ như vậy, người tu tiên không ngủ mấy ngày cũng không sao, nhưng lo lắng sợ hãi vẫn làm cho nàng nhanh chóng tiều tụ.
Mỗi ngày người Tả gia đều đưa cơm đến, Cố Phù Du vẫn muốn hỏi một câu, Cố Hoài Ưu có đến không.
Những người đó cũng không nói chuyện với nàng, kỳ thật coi như nói chuyện, bọn họ lại làm sao biết được việc này.
Cố Phù Du cảm giác mình nhịn lâu như nửa đời vậy, Tả Thanh Phong rốt cuộc đã đến trong địa lao một lần nữa.
Hắn phân phó người mở cửa phòng ra, kết giới vẫn chưa lui.
Cố Phù Du kề sát bên kết giới, nhìn thấy một người theo sau Tả Thanh Phong, Tư Miểu mặc váy tím, búi tóc.
Hai mắt Cố Phù Du sáng lên, nàng vui mừng khôn xiết, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nghĩ thầm mình quả thật điên rồi, nghĩ quá nhiều, hai người bọn họ còn rất tốt.
Luôn là tự mình dọa mình.
Tả Thanh Phong nâng cầm, ra hiệu Tư Miểu có thể đến gần.
Tư Miểu đi tới trước kết giới, giữa hai người có một đạo kết giới, ranh giới vô hình.
Có thể nhìn thấy nàng, đã là rất tốt, cũng không đòi hỏi có thể chạm vào nàng.
Cố Phù Du nói: "Tư Miểu, ngươi và Cố Hoài Ưu thế nào rồi, Tả gia có làm khó dễ hai người không? Lục Yến Đông có giữ lời hứa không?"
Tư Miểu lẳng lặng nhìn nàng, không có lên tiếng.
Cố Phù Du nhìn xung quanh, nổ lực hướng tầm mắt ra xa, nhưng vẫn không có nhìn thấy bóng dáng của Cố Hoài Ưu: "Cố Hoài Ưu đâu? Sao y không có tới?"
Cố Phù Du nhìn về phía Tả Thanh Phong.
Tả Thanh Phong xoa cằm, thở dài, tựa hồ rất bực bội.
Cố Phù Du dời tầm mắt trở lại trên mặt Tư Miểu, miễn cưỡng cười cười: "Y có phải giận ta rồi không, cho nên không muốn đến gặp ta."
Giọng nói của nàng yếu dần, thật cẩn thận gọi một tiếng: "Tư Miểu..."
"Sao ngươi không nói lời nào?"
Tư Miểu giơ tay lên, cách một cái kết giới, đặt nó lên bàn tay nàng.
Cố Phù Du nhìn đôi mắt Tư Miểu, trống rỗng, không có một tia thần thái.
Khóe mắt Tư Miểu hơi cong lên, ngày thường không nói lời nào, vẻ mặt cũng mang một chút ý mỉa mai, nhưng lúc này nhìn lại giống như là tự giễu.
Tư Miểu cười với nàng, nhưng Cố Phù Du lại cảm thấy nàng đang khóc.
Nhìn đôi mắt Tư Miểu, nhìn vẻ mặt nàng, bờ môi Cố Phù Du mấp máy, sau một lúc lâu run giọng hỏi: "Tư Miểu, Cố Hoài Ưu thế nào rồi?"
"Tư Miểu, sao ngươi không nói lời nào?"
Nàng hỏi, cảnh trong mơ kia lại hiện lên, nàng không có nơi nào để trốn.
Liền vào lúc này, một giọng nói vang lên ở trong địa lao: "Nhị đệ, sao đệ lại cho hai nàng gặp mặt, cũng không nói với ta một tiếng!"
Có người đến đây, là Tả Nhạc Chi, vẻ mặt hắn không vui, chất vấn Tả Thanh Phong.
Tả Thanh Phong cười nói: "Tiểu ny tử này nói không gặp được bọn họ, sao biết chúng ta không tuân thủ lời hứa, vậy liền để cho nàng gặp, cũng không phải việc gì ghê gớm."
Tả Nhạc Chi liếc Cố Phù Du, nói với Tả Thanh Phong: "Đi." Lại ra hiệu tu sĩ canh gác mang Tư Miểu đi, đóng cửa phòng lại.
Cố Phù Du vội la lên: "Tả Thanh Phong, ca ca ta đâu, ngươi đã đáp ứng để ta gặp hắn!"
Bước chân của Tả Thanh Phong dừng lại, quay đầu nói với nàng: "Hắn không đến được..."
Tả Nhạc Chi vốn muốn ngăn hắn nói chuyện, nhưng không kịp, Tả Thanh Phong đã nói: "Hắn chết rồi."
Trong nháy mắt, sau gáy Cố Phù Du giống như bị đập mạnh một cái, trống rỗng.
Cả người nàng toát ra mồ hôi lạnh, mất hết sức lực, dựa vào kết giới quỳ trên mặt đất, một lúc lâu sau, ngơ ngác nói: "Tại sao...!Y đã không tạo thành uy hiếp gì với các ngươi, tại sao còn không chịu buông tha cho y."
Tả Thanh Phong nói: "Ta lấy tiên đồ đảm bảo, việc này không liên quan đến chúng ta.
Là ca ca ngươi nghĩ quẩn trong lòng, kiên quyết muốn xông ra ngoài Cốc thành, Lục Yến Đông ngăn hắn lại, nhất thời lỡ tay, không liên quan gì tới chúng ta."
Tả Nhạc Chi lạnh lùng kêu lên: "Nhị đệ!" Cực kỳ bất mãn đối với việc hắn nói ra chuyện này.
Tả Thanh Phong không thèm để ý nói: "Đại ca, chuyện này lại không phải chuyện không thể lộ ra ngoài, không phải chúng ta vi phạm lời thề, là Lục Yến Đông hắn không có chăm sóc người tốt, có cái gì để giấu giếm tiểu ny tử này, dù sao sớm muộn gì nàng cũng phải biết."
Đôi mắt Tả Nhạc Chi trượt về phía Cố Phù Du.
Tính tình của Tả Thanh Phong không dối gạt người, hắn có tính tình trắng trợn không kiêng dè mà tiết lộ tất cả cho người khác, hắn cười nó: "Đại ca không phải đã định khế ước nô lệ với nàng sao, coi như nàng biết rồi, còn có thể làm được gì chứ? Có gì đáng sợ đâu."
Tả Nhạc Chi trầm mặc, hồi lâu mới thả lỏng, thở dài một hơi: "Đệ nên thông báo với ta một tiếng trước.
Ngày mai chính là Tiên Môn Thịnh Hội, nếu như nàng xảy ra vấn đề gì, sẽ khiến cho ba châu bất mãn."
"Ta thật ra rất muốn nói, nhưng đại ca rất bận rộn, tìm khắp nơi cũng không thấy huynh."
Tả Nhạc Chi phất tay áo, để tu sĩ đóng cửa phòng lại.
Cố Phù Du vẫn luôn quỳ gối ở đó, lúc cửa phòng khép lại.
Nàng từ trong khe hở ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Miểu, hỏi: "Tư Miểu, sao ngươi không nói lời nào?"
Cánh môi Tư Miểu khẽ mở, cửa phòng đóng sầm lại, ngăn cách hai bên.
Tả Nhạc Chi và Tả Thanh Phong mang theo Tư Miểu ra ngoài, đi được nửa đường, Tả Nhạc Chi hỏi Tả Thanh Phong: "Nàng xảy ra chuyện gì?"
"Hả?" Tả Thanh Phong thấy Tả Nhạc Chi phát hiện Tư Miểu khác thường, liền giải thích nói: "Cô nương này có miệng lưỡi rất độc, trên đường đi thăm hỏi mười tám đời tổ tiên của Tả gia."
Tả Thanh Phong vỗ vỗ mặt, cười nói: "Ta nghe xong da mặt đều tức đến hoảng.
Thiên Lãng hỗn tiểu tử kia nhân lúc ta không chú ý cắt đầu lưỡi nha đầu này."
Tả Nhạc Chi nói: "Thiên Lãng đứa nhỏ này cũng quá dễ kích động." Hắn lại liếc về sau một chút.
Tư Miểu không khóc không ồn ào, thậm chí có thể bình tĩnh đi cùng với bọn họ, thái độ này làm hắn cau mày, suy nghĩ một lát, nói: "Vẫn là đưa nàng về trong phủ của Lục Yến Đông đi."
Nếu như những người đã quy hàng của thành Tiêu Dao đều chết hết, đến lúc đó hai châu Tây Bắc không thiếu bắt lấy những việc này tới nói, rất khó ứng phó.
Một nữ tử, không có gì lợi hại, có thể giữ lại cũng liền giữ lại.
Sau khi đoàn người rời đi.
Cố Phù Du quỳ trên mặt đất hồi lâu, âm thầm, bóng tối nhấn chìm nàng, lòng nàng đã không chịu nổi sự chênh lệch to lớn từ vui mừng đến tuyệt vọng, dây đàn kéo lấy tia lý trí cuối cùng bang một tiếng, đứt đoạn.
Nàng bật cười, điên cuồng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cuối cùng, nàng ôm lấy mình, nhẹ giọng nói: "Ca ca, sao huynh có thể bỏ lại ta.
Một mình sống sót, ta sợ."
Ngày mai chính là Tiên Môn Thịnh Hội, những ngày qua, từ vài lời trong cuộc trò chuyện của tu sĩ canh gác, lại liên hệ với những lời Tả Nhạc Chi nói với Lục Yến Đông trước khi rời đi phủ thành chủ, nàng đã có thể đoán được Tiên Môn Thịnh Hội này là vì nàng mà tổ chức, không đúng, nên nói là vì Kỳ Lân Tủy mà tổ chức.
Đến lúc đó người có máu mặt của Hư Linh Tông và Bích Lạc Tông đều sẽ đến, có lẽ Bắc Châu Thương Ngô Tông, Tây Châu Khiển Vân Tông cũng sẽ phái người đến đây, đến xem dị bảo của thế gian này.
Sau khi người Tả gia đến đưa cơm một lần nữa.
Cố Phù Du mở cơ quan, xuống dưới đất.
Linh thú kia thấy nàng xuống dưới, phát ra âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp, như đang chào hỏi với nàng.
Cố Phù Du đi đến trước cột đá sắc nhọn, duỗi tay vạch ở trên cổ tay một đường, máu tươi phun ra.
Linh thú sửng sốt một chút, gầm nhẹ hai tiếng ngắn ngủi.
Cố Phù Du đi tới trước mặt nó, đưa tay ra, nói: "Đến đây."
Linh thú này ngơ ngác nhìn nó.
Cố Phù Du cười nói: "Đây chính là bảo bối người khắp thiên hạ đều hâm mộ, ngươi không muốn sao?"
"Mở miệng ra."
Linh thú nghe lời nàng, mở miệng ra, máu chảy như cột, chảy vào trong miệng linh thú.
Chỉ trong chốc lát, vết thương trên tay Cố Phù Du khép lại.
Không biết Đỗ Phán đã cho nàng dùng linh đan diệu dược gì, trừ khi một đòn trí mạng, nếu không vết thương đều sẽ khép lại, tuy nàng muốn chậm rãi mất máu mà chết, nhưng sợ mất máu quá nhiều, ngất đi, không chết được, ngược lại để cho người Tả gia phát hiện.
Cố Phù Du lại vạch tay trái một cái, vẫn đem máu tươi đưa đến trong miệng linh thú.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, nói: "Tả gia dùng bất cứ thủ đoạn nào, cuối cùng cũng có được thứ này, nhưng ta không muốn để bọn họ thực hiện được, bọn họ không xứng dùng nó."
Cố Phù Du nhìn đôi mắt vàng của linh thú, nhìn đôi mắt kia, nàng có thể có được một chút an ủi, cho dù an ủi này nhỏ bé không đáng kể.
"Ngươi giúp ta..."
Linh thú hàm hồ đáp một tiếng.
Cố Phù Du đã ở cùng nó một đoạn thời gian, một ít cảm xúc đơn giản của nó, nàng đại khái có thể hiểu được.
Nó đang đáp lại.
Cố Phù Du nói: "Ăn ta."
Linh thú kia nháy mắt trợn to mắt, tròn vo, đầu nó rụt về phía sau, ngay cả máu cũng không uống.
Cố Phù Du nói: "Ăn ta, linh lực của ngươi sẽ khôi phục, tu luyện sẽ có hiệu quả nhiều, sớm muộn gì sẽ có một ngày ngươi thoát khỏi xiềng xích, ra khỏi nơi này, có cái gì không tốt." Nàng đã sinh lòng muốn chết, nhưng cho dù chết, cũng không muốn có một chút Kỳ Lân Tủy nào rơi vào tay Tả gia.
Chỉ dùng cái dùi đá kia, nàng sợ có cái vạn nhất, nếu như cuối cùng vẫn còn tiếp tục sống sót, Tả Nhạc Chi tất nhiên sẽ không cho nàng cơ hội tự sát lần nữa.
Nhất định phải một đòn mất mạng, cách tốt nhất chính là đút cho linh thú này, để Tả gia không chiếm được một chút Kỳ Lân Tủy nào, cũng để cho nó có cơ hội đi ra ngoài, đây là cách vẹn cả đôi đường.
"Ngươi không muốn ra ngoài sao?"
Linh thú gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, biên độ cực thấp nhưng ý được biểu đạt rõ ràng.
Nó muốn đi ra ngoài nhưng không muốn ăn nàng.
Cố Phù Du nói: "Ta không muốn cả đời cố thủ ở chỗ này, nhìn bọn họ dùng người thân của ta từng bước thăng chức, xuân phong đắc ý"
Cố Phù Du tiến lên hai bước về phía nó: "Nếu là ngươi, ngươi có thể hiểu được ta.
Ngươi giúp ta một chút, cho dù là giết ta cũng được."
Linh thú co rút nhìn nàng một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đưa đầu ra, duỗi đầu lưỡi li3m sạch sẽ máu trên cánh tay nàng.
Cố Phù Du nghĩ, nó đại khái vẫn là không muốn ăn mình.
Nàng cảm thấy buồn cười, mình chỉ quen biết linh thú này một thời gian ngắn, dù cho thú tính vẫn còn tồn tại, nó cũng không muốn ăn nàng rồi chạy trốn, nhưng Tả gia và nàng cùng là Nhân tộc, lại không chừa thủ đoạn nào, hận không thể lột da rút gân nàng, m*t máu hút tủy nàng.
Lòng tham làm cho bọn họ còn đáng sợ hơn dã thú.
Cố Phù Du không khỏi thất vọng,