Khi nàng cười lên cực kỳ xinh đẹp. Lúc này ánh trăng chiếu xuống, soi sáng gương mặt trắng mịn và đôi mắt ngời ngời của Ninh Tương Y, cơn gió đêm khẽ lay mái tóc dài óng ả của nàng, lại thổi tới một hương hoa nhè nhẹ. Khung cảnh này khiến Tiểu Ninh Úc đang ở trên mái nhà nhất thời quên luôn ngôn ngữ.
Sau này, nó sẽ chỉ lấy một người nhưng nó lại thấy khá may mắn vì phụ hoàng có tới mấy người phụ nữ, vì người có người khác nên nó mới có thể có một vị hoàng tỷ xinh đẹp như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói chói tai vang lên. Hóa ra, lúc vị Châu tần này đang dùng cơm cũng muốn trang điểm, một cung nữ sợ hãi bước lên.
Chính vì quá sợ nên đã không cẩn thận làm nàng †a đau, vậy là bị nàng ta xô xuống đất, ánh mắt cực kỳ tức giận! “Láo toét! Có phải đến ngươi cũng không tôn trọng ta đúng không?”
“Nương nương tha tội, nương nương tha tội! Nô tỳ không cố ý!” Một cô bé nhỏ nhắn mặc trang phục cung nữ dập đầu liên tục, chẳng mấy chốc trán đã rướm máu.
Thấy cô bé làm sai, có cung nữ không nỡ nhìn nên đành quay đầu đi, không ai dám cầu xin thay cô bé. Ở chốn hậu cung này lòng thương hại là thứ không cần thiết nhất.
Tiếng dập đầu vẫn tiếp tục vang lên bộp bộp. Ở chốn hậu cung lạnh lẽo, cô đơn lại yên tính như vậy, hành hạ người khác đến chết dường như đã trở thành một thú vui của mọi người.
Vị Châu tần kia đứng trên cao nhìn cung nữ đang run rẩy dập đầu dưới chân mình, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ lạnh lẽo. Bỗng nhiên, bà ta cười lạnh lùng, nói: “Còn ngây ra đó làm gì! Nha đầu này đến lược cũng cầm không xong, còn để tay lại làm gì? Lôi ả ra, chặt hai tay ả!”
Tiểu cung nữ sợ tới xanh mặt, không ngừng run rẩy: “Xin nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!”
“Tha mạng?” Thấy tiểu cung nữ mặt xám như tro tàn, bị người lôi đi, tâm trạng Châu tần vui vẻ hơn rất nhiều: “Vốn dĩ hậu cung là nơi ăn thịt người, có trách chỉ trách mạng ngươi rẻ mạt! Không thể làm người đứng trên người khác.”
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, ánh mắt Ninh Tương Y lóe lên. Đúng lúc nàng đang muốn tìm một người chăm sóc cho Ninh Úc, tiểu cung nữ nhát gan này rất thích hợp! Nghĩ đến đây, nàng quay người muốn nhảy xuống nhưng lại bị Ninh Úc kéo lại! “Hoàng tỷ, tỷ làm gì vậy?” Nó nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu và sợ hãi.
Ninh Tương Y rút tay ra, vội vàng nói: “Đương nhiên là cứu người rồi!” Tiểu Ninh Úc hơi ngạc nhiên, nó cho rằng Ninh Tương Y mềm lòng, vẻ mặt kỳ lạ, ngập ngừng nói: “Hoàng tỷ, vốn dĩ chủ tử ở trong cung có quyền sinh sát với cung nữ làm sai, trừng phạt hạ nhân, vốn đã là quyền của kẻ bề trên…” Tỷ không quản lý được đâu.
Những câu này là những câu phụ hoàng từng nói, nó nhớ rất rõ ràng. Tất cả mọi người đều vừa kính vừa sợ phụ hoàng, khi người nói những câu này thì không ai dám ngẩng đầu, vì người chính là kẻ bề trên của tất cả mọi người!
Vốn dĩ Ninh Tương Y đang vội cứu người nhưng khi nghe những lời này thì dừng lại ngay, nhìn Tiểu Ninh Úc với vẻ phức tạp. Nàng chẳng phải thánh mẫu nhưng lại chợt hoài nghị, liệu có phải tất cả mọi người ở chốn hậu cung này đều như vậy, tuổi càng nhỏ lại càng dễ dàng tiếp thu những quy tắc này một cách thờ ơ, máu lạnh.
Dưới ánh trăng, gương mặt của nàng nghiêm lại, sự nghiêm túc này làm tim Tiểu Ninh Úc đập thình thịch, không dám mở miệng nữa.
Một lát sau, Ninh Tương Y chỉ theo hướng tiểu cung nữ bị đưa đi, giọng nói bình tĩnh và chậm rãi: “Nói như vậy, ta và ngươi cũng là kẻ bề trên…” Gió khế thổi bay tà áo của nàng, Ninh Úc không thấy rõ vẻ mặt của nàng nhưng từng câu từng chữ của nàng lại truyền rất rõ vào tai nó.
“Để ta nói cho ngươi biết, quyền lợi lớn nhất, chân chính nhất của kẻ bề trên không phải là trừng phạt, mà đó là sự khoan dung.” “Chỉ khi có sức mạnh không sợ hãi bất kỳ điều gì, mới có thể khoan dung với người khác, đó mới là kẻ bề trên.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới Tiểu Ninh Úc đang ở trên nóc nhà, không quan tâm lòng nó đang dậy sóng như thế nào.
Khi còn bé, nó đã tiếp thu lối dạy dỗ của hoàng tử chính thống, nó đã chứng kiến cảnh bề trên trừng phạt hạ nhân rất nhiều lần. Cách thức trừng phạt nhiều tới mức không đếm xuể.
Sau khi chứng kiến cảnh đó quá nhiều, nó chỉ cảm thấy