Nàng thật sự đã mệt rồi, trên đường đi nàng vừa dùng khinh công vừa phi ngựa! Gần như không hề ngủ, nàng sợ mình ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ nghe thấy tin Ninh Úc chết, cho dù nàng tin tưởng Ninh Úc, nhưng nàng vẫn sẽ sợ, không sao ngủ được, lúc này nàng nhìn thấy Ninh Úc, ôm hắn lành lặn, rốt cuộc Ninh Tương Y không chống cự nổi cơn buồn ngủ nữa, lập tức ngủ say.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có hai người họ ôm nhau trong đống tuyết ngập khắp đồng bằng vô tận, trái tim Ninh Úc rạo rực, không kìm được nữa cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng…
Suy cho cùng hắn vẫn chưa quên bây giờ mình bẩn cỡ nào, cũng may không có mùi lạ, nếu không… hắn đúng là không chốn dung thân!
Không thể ở lâu trên đồng bằng buổi tối, sợ có hung thú ẩn hiện, hắn vội bế Ninh Tương Y đi chỗ khác, may mắn hắn phát hiện loại hoa màu vàng có thể khắc chế được khói độc, nếu nghỉ ở nơi có loài hoa này sẽ không bị khói độc ảnh hưởng, cho nên Ninh Úc vội mang Ninh Tương Y rời khỏi nơi đây.
Đi khoảng một canh giờ, hắn đến chỗ một tảng đá, trong kẽ có loài hoa màu vàng mọc, sâu trong tảng đá có một cái hang nhỏ, thật sự rất nhỏ, chỉ cao hai mét sâu hai mét, không thể ngăn gió, chỉ có thể tránh mưa, đây là chỗ nghỉ ngơi hãn ngẫu nhiên phát hiện ra.
Đầu tiên Ninh Úc cẩn thận đặt người vào, sau đó đi lấy có khô trải trên đất với tốc độ nhanh nhất, nhưng vì tuyết rơi, mặc dù hắn đã giũ hết tuyết, nhưng chỗ ngủ vẫn ẩm ướt, lại lạnh thấu xương, sao Ninh Tương Y có thể ngủ được?
Ninh Úc chưa từng bị vấn đề gì làm khó, nhưng nhìn đồng cỏ trước mặt lại hơi chân chờ, hắn muốn cho Ninh Tương Y những gì tốt nhất, dù là bất kỳ hoàn cảnh nào.
Nghĩ rồi hắn cởi áo khoác trên người ra, trải lên trên đống cỏ, sau đó ôm Ninh Tương Y nằm ngủ trên đó, dù sao cũng tốt hơn nằm trên đất.
Ninh Tương Y uể oải cựa mình, nhưng không mở mắt, Ninh Úc không khỏi cười, hắn rất ít cười, nhưng cười lên lại vô cùng đẹp, như bằng tuyết tan chảy khiến người ta ngạc nhiên.
Làm xong những việc này, hắn lại làm đống lửa, sau đó ra ngoài tåm rua bằng tuyết dong.
Hån làm rất chậm, rất tỉ mỉ, động tác tao nhã, từ tốn,
Hån không thể để lại chút tượng xấu trước mặt Ninh Tương Y,
hån hi vọng nàng chỉ thấy những mặt tốt của hắn… Sửa soạn xong, lúc hắn trở lại, người đã lạnh như băng, hån ngôi cạnh đống lửa xua hơi lạnh trên người, hai mắt lại không nhịn được nhìn cham châm Ninh Tương Y.
Thật giống như đang nằm mơ, có phải hắn đang mơ không vậy? Trong mắt Ninh Úc ánh lên vẻ mê mang…
Trong ngọn lửa bập bùng, khuôn mặt của Ninh Tương Y bị chiếu đỏ bừng, nàng ngủ rất say, cũng rất an tâm, ở bên cạnh Ninh Úc, nàng không cần lo lắng gì cả, đây là người nàng có thể trao cả tấm lưng cho…
Trong lúc ngủ mơ Ninh Tương Y chép miệng, sau đó chu lên, ngủ tiếp
Ninh Úc thấy vậy không kìm được bật cười
Hån cảm thấy thật nhẹ nhõm… Bao lâu rồi mới có thể lẳng lặng nhìn nàng như này, lâu đến nỗi như thế là chuyện ở kiếp trước…
Ninh Úc đứng dậy, chậm rãi tới gần nàng… Trên người hắn còn mang theo nhiệt độ hơ lửa, hẳn rón rén ngủ bên cạnh Ninh
Tương Y, nhìn nàng ở khoảng cách gần… Thật ra Ninh Tương Y rất đẹp, có điều biểu cảm của nàng quá phong phú, như gió có thể thay đổi bất cứ lúc nào vậy, khiến
người ta rất khó im lặng thưởng thức dung nhan của nàng.
Chỉ khi nàng không nói câu nào, không nhúc nhích, khuôn mặt hoàn mỹ lại tự nhiên đó mới có thể bộc lộ phong thái.
Nhất là khi nàng không cười, chỉ yên tĩnh nhìn người, chỉ riêng đổi mắt trong veo có thể bao dung vạn vật cũng đủ khiến người ta hãm sâu, mà lúc nhắm lại, cả khuôn mặt lại có vẻ điềm tĩnh ôn hòa, có điều sau khi nàng ngủ kiểu gì cũng sẽ nhíu mày, như có nỗi sầu