Ninh Tương Y nghe thấy có truy binh thì còn tâm trí nào mà ngủ nữa, nàng tự mắng mình vì nội thương mà làm lỡ việc, nếu không phải nàng bị thương thì bây giờ cũng không đến mức bị động đến thể.
Nàng nhìn sắc trời đã đen kịt, ảo não nói: “Đã muộn thế rồi ư? Không phải đã dặn đệ gọi tỷ sao. Ai da! Đều tại tỷ uống rượu làm hỏng việc!”
Nàng vỗ đầu mình mấy cái rồi bảo Ninh Úc thả mình xuống. Ninh Úc thấy nàng còn đang bị thương nên không đồng ý, nhưng dù gì Ninh Tương Y vẫn là người có uy quyền. Nàng vừa trừng mắt thì hắn cũng không dám không nghe.
Nhìn tuyết đêm mênh mông ở phía sau, Ninh Tương Y hỏi: “Vừa nãy đệ nói là bọn chúng cưỡi ngựa đến sao?”
Ninh Úc gật đầu.
Ninh Tương Y nhìn mặt đất vừa đặt chân xuống đã bị tuyết phủ lấp, thầm oán thán thời tiết quá tệ. Mới một ngày mà tuyết đã dày như thế rồi!
“Chúng ta cứ chạy như thế này cũng không thể chạy nhanh hơn ngựa của chúng, nếu như cướp được một con thì tốt rồi!”
Ninh Úc cũng đang suy nghĩ tới chuyện này, bây giờ dấu chân của bọn họ đã không thể xóa được nữa, còn nếu cứ đánh liều thì hắn sợ là thương thể của Ninh Tương Y sẽ không chịu được.
“Ta có một cách!”
Ninh Tương Y mim cười xảo quyệt, lấy ra mấy món đồ từ trong không gian…
Đây là lửa sét mà nàng làm ra, cũng tương tự như quả cầu sấm sét, không có sức sát thương nhưng nếu bọn chúng cưỡi ngựa thì sẽ dễ xử lý hơn rồi.
Sau khi hai người bàn bạc xong thì chia ra hai đường. Ninh Tương Y nấp ở sau một phiến đá lớn, quả nhiên chưa qua bao lâu đã nghe thấy tiếng vó ngựa.
Ngay vào lúc tên dò đường đầu tiên phát hiện ra dấu chân bất thường đã muốn quay về bẩm báo thì Ninh Tương Y lập tức vứt lửa sét vào dưới chân con ngựa của hắn ta! Tia lửa và tiếng nổ nhanh chóng làm con ngựa đó nổi điên, hí lên một tiếng rồi chạy thẳng vào màn đêm.
“Có mai phục!”
Tên kia hét lên, phút chốc đã bị con ngựa điên đưa đi, mà động tĩnh bên này cũng khiến đội quân ở phía sau lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Ninh Tương Y không tiếp tục nấn ná, vừa thực hiện trót lọt thì nhanh chóng chạy về hướng con ngựa vot đi.
Đám người đuổi đến nhìn thấy ở đây không còn động tĩnh gì, tên cầm đầu tức giận chửi bới rồi cho người tiếp tục đuổi theo!
Điều khiến Ninh Tương Y bất ngờ là con ngựa mà bọn chúng cưỡi chắc phải là Thiên Lý mã ngàn vàng khó mua được, nếu không thì sao có thể chạy nhanh đến thế? Ninh Tương Y nghĩ cho dù là mình có vận khinh công thì cũng sắp bị đám người phía sau đuổi kịp rồi!
Bây giờ chỉ mong chỗ Ninh Úc thuận lợi thôi.
Nàng đang chạy trối chết thì đột nhiên nghe thấy có tiếng xé gió vang lên, nàng theo bản năng tránh đi, một mũi tên cắm phập vào tuyết trắng. Cảnh tượng này khiến cho nàng giật thót, lúc nàng ngẩng đầu lên thì đối phương đã tiến đến rất gần rồi! Nàng gần như có thể thấy được đôi mắt sâu thăm thắm như chim ưng đó đang lạnh lùng nhìn nàng.
Người này. Chẳng lẽ là tên sát thần người Lâu Diệp nổi tiếng?
Ninh Tương Y cắn răng ném lửa sét cuối cùng về phía bọn chúng, sau đó tiếp tục cúi đầu chạy!
Lần này bọn chúng đã có chuẩn bị, hơn nữa lửa sét cũng không có sức sát thương nên không lâu sau thì chúng đã khổng chế được ngựa tiếp tục đuổi theo.
“Đại Tướng quân! Hắn vừa dùng thứ ám khí gì mà lúc rơi xuống đất lại có thể nổ ra tia lửa!”
Lại có kẻ nói: “Nghe nói hôm qua người phá vòng vây cũng dùng
một loại vũ khí chưa rõ để thu hút mọi người, chẳng lẽ đây là vũ khí bí mật của Đại Dục?”
Tên cầm đầu mỉm cười lạnh lùng.
“Nếu muốn biết thì bắt lại dùng hình bức cung là được rồi!”
Vừa nói hắn ta vừa lấy ra mũi tên thứ hai, nheo mắt lại nhắm vào Ninh Tương Y.
Ngồi trên lưng ngựa ngắm bắn là việc vô cùng khó, thế nhưng tên kia lại chính là kẻ có năng khiếu trời ban, có thể nhìn rõ vật trong đêm, hắn ta bắn ra một mũi tên nữa!
Trong đêm tối, mũi tên đó như một tia sáng màu bạc lạnh lẽo lóe lên, thế như chẻ tre hướng thẳng đến ngực Ninh Tương Y!
Nhưng một tiếng giòn vang vang lên! Mũi tên đó bị một viên đá đánh lệch hướng, cắm phập vào trong tuyết.
Ninh Úc cưỡi một con ngựa nhanh chóng phi tới, ánh mắt đầy sát khí liếc nhìn kẻ bắn tên. Hắn giơ một tay ra, Ninh Tương Y mượn lực ngồi lên lưng ngựa, hành động cực kỳ ăn ý!
“Không sao chứ?”
Ninh Úc hỏi, lúc nãy hắn phải tốn chút thời gian để thuần phục con ngựa này! Suýt chút nữa…