Không lấy được thì cướp Không biết tại sao sự kiên định trong giọng nói đó khiến Tiểu Ninh Úc hơi say mê. Ninh Tương Y, dù có chết cũng phải nương tựa vào nhau là chuyện làm người ta cảm động đến nhường nào.
Nó chống cằm nhìn hai bên góc nghiêng gương mặt của Ninh Tương Y, trong lòng thầm nghĩ, hình như bây giờ nó và hoàng tỷ cũng được xem như sống chết có nhau thì phải? Ninh Tương Y…
Đúng là một cái tên rất hay.
Nó chưa bao giờ nghĩ rằng cái tên này sẽ để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng nó, giống như mặt trăng trong đêm, là ký ức cả đời không thể nào quên.
Cái chết của Tuyết phi khiến cái tên này bị quên lãng, nhưng đối với Tiểu Ninh Úc thì cái tên này lại có một ý nghĩ đặc biệt khác, lại †ỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Sáng sớm sau khi luyện võ xong, Ninh Tương Y ngồi trong sân với vẻ mặt đau khổ, dở khóc dở cười.
Ban nãy nàng nổi hứng dọn dẹp lại đồ trong không gian, vốn dĩ không gian này không có tác dụng gì, vừa không có linh tuyền linh thổ, vừa không thể giữ vật thể sống. Chuyện làm nàng bực mình nhất chính là khoảng thời gian lúc nàng xuyên không vào kiếp trước cực kỳ tréo ngoe nên không gian chứa rất ít thứ có ích.
Trước khi xuyên không nàng rất thích du lịch, đa số vật dụng trong không gian đều là một ít đồ dùng để đi dã ngoại và nhu yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống hằng ngày. Không gian không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi, ba mươi mét vuông mà thôi.
Tuy nhiên trước khi xuyên không thì nàng nhận lời chuyển nhà giúp bạn bè, nhưng bạn của nàng lại là một con mọt sách, trong nhà toàn là giá sách. Ban đầu nàng đã nói rõ nàng chỉ giúp đỡ thôi, vậy mà gần đến giờ thì đối phương lại có việc cần đi, thế là chỉ có một mình nàng chuyển nhà.
Chuyển nhà mà bạn của nàng chỉ gọi đúng một chiếc xe chở đồ, chất được ít quần áo và đồ dùng điện tử là không nhét thêm được nữa, vì lười nên Tương Y đã vứt hết đống sách đó vào không gian, làm cho không gian đầy ắp. Nàng không ngờ chiếc xe chở đồ lại bị tai nạn giao thông, mình bị xuyên không nên ngoại trừ một ít đồ dùng dã ngoại và thuốc men linh tinh thì trong không gian của nàng toàn là sách! Chỉ toàn là sách!
Kiếp trước khi nàng bái sư học nghệ ở núi Vân Đỉnh thì lúc rảnh rảnh rỗi nàng đã đọc rất nhiều sách, nhưng sau khi xuống núi, vì Ninh Giác mà có một lần nàng đi trộm binh khí rồi chuyển tất cả sách trong không gian ra ngoài, sau đó vương phủ xảy ra hỏa hoạn, đống sách bị một mồi lửa thiêu sạch, nàng còn tiếc nuối ngẩn ngơ, không ngờ sau khi tái sinh trở về thì đống sách đó cũng trở về theo.
Ninh Tương Y bĩu môi, nếu biết trước sẽ xuyên không thì chắc chắn nàng phải đi sửa mấy cây súng mới được! Tuy nhiên đa phần số sách này đều rất có ích, người bạn đó có hứng thú với rất nhiều lĩnh vực, đa tài đa nghệ nên đương nhiên sẽ cất giữ rất nhiều loại sách.
Cũng nhờ có chỗ sách này mà kiếp trước nàng mới có thể giúp đỡ Ninh Giác, nhưng cũng chính vì vận dụng khoa học kỹ thuật quá mức tiên tiến vào thời không này mới tạo nên rất nhiều bi kịch, ánh mắt Ninh Tương Y tối sầm lại và ngừng suy nghĩ.
Bây giờ chuyện khiến nàng tương đối đau đầu chính là dạy dỗ trẻ nhỏ, kiếp trước nàng đã học chữ của thời này nhưng kiến thức ở những lĩnh vực khác thì rất hạn chế. Bởi vì nàng không thích sự lạc hậu của nơi này, cũng không biết ở thời này trẻ con phải học những thứ nào.
Bỏ đi, bắt đầu từ phần học mặt chữ trước đi! Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Ninh Tương Y vung tay lên, tất cả những đồ vật la liệt dưới đất trong sân đều biến mất. Ninh Tương Y vọt ra khỏi tường nhảy xuống trước mặt người vừa đến làm cung nữ đó sợ hết hồn.
Cung nữ này chính là người nàng đã cứu lần trước, sau khi nàng ta đến, Ninh Tương Y để nàng ta chăm sóc Tiểu Ninh Úc, có chuyện gì thì đến gõ cửa tìm nàng. Cung nữ này rất nhát gan, cũng không dám cãi lời, vậy nên nàng đã để cho nàng ta ở lại bên cạnh Tiểu Ninh Úc, nàng ta tên là Hinh Nhi.
Hinh Nhi mới mười lăm tuổi, tính tình còn nhút nhát. Lúc trước nhìn thấy vị công chúa bị mắc bệnh lao trong truyền thuyết chính là bé gái đã cứu mình thì nàng ta cực kỳ hoảng hốt, nhưng sau này khi đã sống chung một thời gian, thấy vị công chúa này rất giỏi võ thì nàng ta cũng quen