“Hoàng tỷ, tỷ làm gì vậy?”
Thấy Ninh Tương Y thần bí đóng cửa lại, Ninh Úc hơi căng thẳng, không khỏi hỏi.
Ninh Tương Y nhanh chóng lấy Sinh Cơ cao lừa được từ chỗ Tư Vô Nhan ra, hai mắt sáng lấp lánh.
“Ta đa! Thấy không! Biết đây là gì không? Đây là Sinh Cơ cao do Y Độc Thánh Thủ lợi hại nhất thời nay chế ra, người chết sống lại, cơ thể mọc lại! Tỷ tốn bao công sức mới có được đấy!”
Ninh Úc chưa từng nghe thấy thánh dược gì có tên như vậy, nhưng Ninh Tương Y đã nói tốt thì đó là đồ tốt.
“Quá tốt rồi, hoàng tỷ, vết thương trên vai tỷ còn chưa lành, đệ bôi thuốc cho tỷ” Ninh Tương Y ngẩn ra, rồi lập tức cười khúc khích: “Trên người tỷ có Ngọc Dung tán là đủ rồi! Vết thương nhỏ thôi, thuốc này là tỷ
chuẩn bị cho đệ đấy!”
Nàng nở nụ cười tà ác: “Mau cởi quần ra, để tỷ tỷ đây sủng hạnh đệ một phen nào!”
Trong lời nàng có ý nghĩa khác khiến khuôn mặt Ninh Úc ửng hồng, nếu để cho những tâm phúc của hắn biết chắc sẽ lại được mở rộng tầm mắt!
Vì sao điện hạ ở trước mặt công chúa và trước mặt bọn họ lại khác nhau lớn đến vậy? mệt tim quá, quả nhiên đầu thai là việc cần kỹ thuật.
Thấy Ninh Úc thất thần, còn đỏ mặt, Ninh Tương Y không khỏi bật cười, sao nàng lại nuôi đứa nhỏ này thành ra ngượng ngùng như vậy được chứ?
Đáng tiếc nàng không biết, đứa nhỏ trong miệng nàng chỉ như vậy trước mặt nàng.
Ninh Tương Y thấy hắn không cử động, đành phải tự mình ra tay, nàng đẩy Ninh Úc nằm xuống giường xong, đương nhiên không có khả năng thật sự cởi quần của hắn, mà là ngồi xuống bên chân, cẩn thận kéo quần hẳn lên. Nàng tỉnh táo, mà lại còn chủ động như thế lần đầu tiên, nhận thức này khiến Ninh Úc mặt đỏ tim đập, hắn ngồi trên giường, nhìn thấy Ninh Úc ngồi sát bên chân, cảm nhận được nàng tỉ mỉ, xem vết thương, hơi thở ấm áp phả vào chân hắn…
Một thứ cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra… Cúi đầu nhìn mái tóc dài rủ xuống của nàng, trái tim hắn như bị tóc nàng chọc ngứa.
Ngứa… lại không biết ngứa chỗ nào.
Khát, cũng không biết khao khát điều gì…
Ninh Tương Y cẩn thận bôi thuốc cho hắn, trong mắt tàn ngập đau lòng, sao nàng cảm giác nàng luôn bôi thuốc cho Ninh Úc vậy? Nàng thật sự quá vô dụng, không chăm sóc tốt nổi một đứa bé…
Đầu ngón tay miêu tả vết sẹo nhìn mà giật mình, Ninh Tương Y là đột nhiên nghiêm túc nói.
“Tỷ sẽ nhớ kỹ, nơi này từng vì tỷ mà thiếu một miếng thịt.”
Ninh Úc không nhịn được đưa tay vuốt tóc nàng, nét mặt dịu dàng vô tận, hắn thấp giọng nói: “Tỷ không cần nhớ kỹ điều này.”
Bởi vì, mọi thứ của ta là của tỷ.
***
Tối hôm đó, trời có tuyết rơi bay lả tả, không hề có chút âm thanh nào.
Một tràng tiếng gõ cửa đánh thức Ninh Tương Y, nàng mơ màng mở mắt ra, mở cửa, không ngờ là Tư Vô Nhan.
“Muộn vậy rồi, ngươi không ngủ đi còn dọa người người khác à?”
Đêm hôm khuya khoắt tóc tai bù xù mặc đồ đó, thật không hiểu nổi gu thẩm mỹ.
Nét mặt hắn lạnh nhạt, lắc hai bầu rượu trong tay, nói.
“Uống rượu không?” Trong lòng Ninh Tương Y biết hắn ta có chuyện muốn nói, thế là khoác áo choàng dày lên người, cười nói: “Còn chờ gì nữa? Đi thôi!”
Ninh Tương Y cứ tưởng hắn ta sẽ một cái đình đẹp ngồi xuống, tâm sự chuyện gió trăng, ai dè hắn ta trực tiếp dẫn Ninh Tương Y đi Thái Thị Khẩu*…
*Thái Thị Khẩu: đây là chợ bán thức ăn thời xưa, đồng thời còn là
nơi hành hình các tử tội.
Bởi vì Tây Châu thường xuyên có nước địch mật thám, một khi bị bắt lại sẽ bị hành hình ở đây, cho nên mười năm qua không ít người chết ở đây, trên đài hành hình có vết bẩn không xóa đi được, mà hai người bọn họ bị thần kinh hôm khuya khoắt không ngủ được, đi đến nơi quỷ khí nặng nề này uống rượu trong trời tuyết, Ninh Tương Y nghĩ, nàng có thể bỏ đi trước được không?
Tư Vô Nhan cho nàng một vò rượu, mình cầm một vò, không biết hắn tìm từ đầu, mùi không tệ lắm.
Hắn không nói câu nào, chỉ buồn bã uống