Ninh Giác siết chặt tay, rõ ràng ánh mặt trời đang chói chang mà hắn ta lại cảm thấy rét lạnh, cơn lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến cả người hắn ta như chìm trong hầm băng, không thể thở nổi.
Nhưng hắn ta muốn gặp nàng mà! Hắn ta ngóng trông Ninh Úc trở về ngày qua ngày còn gì ngoài việc gặp nàng chứ?
Bây giờ giai nhân ở gần kinh thành, hắn ta lại không gặp mặt được một lần, người ngoài không thể nào hiểu được nỗi chua xót móc tim móc phổi này!
Ninh Úc thấy Ninh Giác không đi theo, ánh mắt ánh lên vẻ thú vị!
Nếu như… hắn có thể khiến Ninh Giác tự dưng biến mất thì tốt, trên thế gian này, tất cả những ai tranh hoàng tỷ với hắn đều đáng bị hắn giết!
Nhưng vừa nghĩ tới Diệp Khuynh Vãn, hắn lại bình thường trở lại… Hắn sẽ ra sức thúc đẩy chuyện này! Bởi vì hắn biết rõ, hoàng tỷ sẽ không đón nhận nam nhân như thế nào, điều hoàng tỷ muốn là một chồng một vợ…
Hắn nghĩ tới Ninh Tương Y, Ninh Úc lại cảm thấy ngọt ngào, đi đến Hòa Hi cung.
Thái hậu lễ Phật không hỏi thế sự thời gian dài, cho nên ban đầu Ninh Úc tưởng mình đi cho có thôi, nhưng nói chuyện xong rồi, có vẻ đối phương không định cho hắn rời đi, Ninh Úc thầm nhíu mày, hắn không muốn ở đây quá lâu.
Mà Ninh Giác thì hơi hoảng hốt bị người bên cạnh hoàng hậu gọi đi Phượng Thê cung, trong lòng của hắn ta có dự cảm không lành, song vẫn đi.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Hoàng hậu hơi sợ con trai của bà ta.
Ninh Giác như lột xác trong vòng một đêm, hắn ta vốn nhân hậu thiện lương, nhưng bây giờ, thời gian hơn một tháng ngắn ngủi, hắn đã diệt trừ không ít người mượn từ tay Hoàng đế!
Hết lần này tới lần khác còn dỗ Hoàng đế thấy áy náy với hắn, tâm cơ thủ đoạn cao hơn trước kia không chỉ một bậc, có đôi khi Hoàng hậu cảm thấy bà ta không biết đứa con trai này… Nhưng chỗ tốt cũng rõ ràng, bởi vì Đông cung vững chắc, ngay cả địa vị của bà ta cũng nước lên thì thuyền lên, công việc của hậu cung dần thuận buồm xuôi gió, mặc dù cũng hơi bận, nhưng cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều!
Vừa thấy Ninh Giác, khuôn mặt Hoàng hậu đã tươi cười đến, gần gây bà ta gặp toàn việc vui, nét mặt cũng sáng sủa hẳn nữa Hoàng đế cũng tới mấy lần, khiến người hơn bốn mươi tuổi như bà ta đuôi lông mày nhuồm xuân ý nhàn nhạt. ra, hơn
Ninh Giác đưa áo lông cho cung nhân bên cạnh, đi vào, nhìn thấy
dáng vẻ của Hoàng hậu, trong lòng hắn ta thở dài… Đối với phụ nữ mà nói, dù có bao nhiêu địa vị, quyền lực, hay con cái vẫn kém sự yêu thương của trượng phu…
Hắn vẫn dịu dàng như trước, trên gương mặt tuấn lãng là nụ cười khiến người ta thấy như gió xuân thổi, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
“Mẫu hậu vội tìm con có chuyện gì không?”
Hoàng hậu cười khẽ một tiếng, kéo hắn ta đến trước bàn, trên bàn là giấy tờ chồng chất như núi, Ninh Giác nhìn kĩ, phát hiện toàn là giấy tờ giới thiệu con gái nhà quan!
Hắn ta nheo mắt lại, Lưu Hoàng hậu không hề phát hiện, chỉ hồi tưởng lại lúc trước, đắng chát cười nói: “Vốn nên sớm tuyển phi cho Giác Nhi, nhưng lúc trước…”
Bà ta dừng lại, rồi lắc đầu: “Không nhắc tới nữa! Bây giờ con sắp rời khỏi kinh thành đi sông Hoài, trước khi đi hãy quyết định việc hôn nhân đi, đến lúc đó hồi kinh luận công phát thưởng, vừa khéo có thể cử hành đại hôn! Có thể nói là song hỉ lâm môn!”
Lời của Hoàng hậu khiến Ninh Giác ngẩn ra, hắn trừng mắt nhìn những hồ sơ này, như thể làm vậy là chúng sẽ biến mất hết!
Hắn ta… không muốn thành hôn!
Hoặc nói người hắn ta muốn cưới chắc chắn sẽ không xuất hiện trong danh sách tuyển phi.
Thấy hắn ta không nói gì, Hoàng hậu nghĩ tới điều gì, ánh mắt lóe lên một cái, vừa cười vừa nói.
“Giác Nhi, bây giờ… con cũng gần mười tám, đệ đệ ca ca con đều thành hôn vào mười lăm mười sáu, lục đệ con còn có hai đứa con rồi… Hoàng gia chú trọng hoàng tự, con… nhất định phải quyết định sớm đẩy…”
Nói rồi, bà ta mở mấy cuốn trên cùng cho hắn ta xem: “Mấy vị nữ tử này đều là con gái thế gia hợp tuổi, không những bối cảnh hùng hậu mà ngoại hình, tính cách cũng vô cùng nổi bật… Ví dụ như Diệp Khuynh Vãn…”
Lúc này, cuối cùng Ninh Giác cũng tìm lại được giọng mình, hắn