Hắn đã nói như vậy, Ninh Tương Y cũng chỉ có thể gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Có Ninh Úc quấy rối, dĩ nhiên Ninh Giác không có cơ hội khuyên nhủ nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Tương Y xuất cung cùng Ninh Úc.
Mà trên đường, Ninh Úc không nói một câu, rõ ràng đang tức giận!
Ninh Tương Y tự dưng cảm thấy rất xấu hổ. Nàng không ngốc, chỉ là không muốn động não, nhưng nàng thấy hết sự khác thường gần đây của Ninh Giác và Ninh Úc.
Sự để ý của bọn họ với mình… vượt ra khỏi tình thân đúng không? Nếu thật vậy, liệu có hơi quá không?
Sự nhiệt tình đó khiến Ninh Tương Y hơi sợ hãi, cũng có chút kháng cự.
Ninh Úc vốn còn đang tức giận, đã thấy Ninh Tương Y tập trung mải nghĩ điều gì, tim hắn run lên! Những không vui vừa rồi lập tức bị hẳn ném ra sau đầu, vội suy ngẫm có phải Ninh Giác đã nói gì với nàng trước khi hắn đuổi tới không?
Thật ra về mặt biểu đạt tình cảm, Ninh Úc thật sự không có kinh nghiệm, hắn một mặt muốn vứt bỏ thân phận đệ đệ, một mặt lại muốn mượn thân phận này tới gần nàng…
Nếu như bây giờ Ninh Tương Y thật sự nhận ra tình cảm của hắn, ngược lại hắn không biết phải làm sao…
Đối với người ngoài, hắn có sự tàn nhẫn không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng trên thực tế, Ninh Úc vẫn là chim non…
“Hoàng tỷ…”
Hắn mở miệng, lại nhớ ra bản thân đang tức giận, bực bội lại kiêu ngạo nghiêng đầu, không nhìn nàng, thấp giọng nói.
“Chẳng lẽ tỷ thật sự muốn đi cùng Ninh Giác sao?”
Giọng nói lành lạnh, trầm thấp của hắn truyền đến… Lại mang theo nỗi tủi thân không nói nên lời, Ninh Tương Y hoàn hồn, nhìn hắn, có chút áy náy. Trước mắt… Rõ ràng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi… rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?
Ninh Tương Y kéo tay hắn, khẽ cười nói.
“Yên tâm đi, bất kể thế nào, tỷ cũng hướng về đệ.. Dù sao đệ mới là người tỷ sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà…”
Nói rồi, nàng hơi mỏi mệt tựa vào vai Ninh Úc.
Ninh Úc càng lúc càng lớn… Cho nên bờ vai của hắn cũng trở nên vững chãi, có thể dựa vào được.
Sự thân thiết của nàng khiến tất cả không vui trong lòng Ninh Úc tan thành mây khói. Thật ra đối với Ninh Tương Y, hắn thường không hài lòng, nhưng chỉ cần nàng chủ động một chút xíu, hắn đã có thể… rất thỏa mãn…
***
Lần đầu tiên Ninh Giác muốn ra tay giết người!
Hắn ta nhìn bàn tay trói gà không chặt của mình, chán ghét bản thân sâu sắc!
Hắn ta chưa từng giết người, nếu như ra tay cũng là để người khác ra tay, cho nên tay hắn ta sạch sẽ, chí ít chưa từng trực tiếp dính máu tươi, nhưng bây giờ, hắn ta hi vọng mình có thể có võ nghệ siêu quần cỡ nào! Như vậy… hắn cũng có thể bảo vệ Ninh Tương Y, hắn cũng có thể:
Vừa nghĩ tới bây giờ Ninh Tương Y và Ninh Úc đang ở bên nhau, hắn ta đã ghen đến phát điên! Rõ ràng đều là người thân, một người ca ca, một người đệ đệ, sao nàng lại bất công như vậy, có thể ở bên đệ đệ, lại không thể ở bên hắn ư?!
Bộ dạng của hắn ta dọa sợ cả đám người, có người đi tìm Hoàng hậu hồi bẩm, mà Hoàng hậu nghe xong, khẽ thở dài.
“Không thể đợi thêm nữa… Thủy Tiên, truyền ý chỉ của ta, ba ngày sau mở tiệc trong cung, mời những người trên danh sách này đến đây dự tiệc, không được sai sót!”
Thủy Tiên vội nhận lấy một quyển trục, trên đó chi chít chữ. Hoàng hậu nghĩ ngợi, lại nói: “Nếu là tuyển phi công khai thì không thể nặng bên này nhẹ bên kia, gọi cả mấy vị hoàng tử vừa độ tuổi đến đi.”
“Vâng, nương nương” Chờ Thủy Tiên đi xuống, nét mặt Hoàng hậu khó dò nhìn theo bóng lưng nàng ta biến mất, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Giác Nhi, đừng trách ta, những gì mẫu hậu làm là vì con cả thôi!
Sau khi về nhà, Ninh Tương Y trực tiếp đi ngủ, nàng không thích suy nghĩ, tự hỏi một chút đã cảm thấy mệt tim, chỉ muốn ngủ,
Ninh Úc thở dài, vuốt tóc nàng, đắp kín chăn cho nàng.
Thấy nàng ngủ thiếp đi, mày nhăn lại, hắn tự dưng thấy đau lòng.
Trong lòng hắn hiểu rõ…