Ninh Tương Y vừa ra ngoài liền ngoảnh đầu nhìn lại, trong lòng ngờ vực rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Bỏ đi, đợi đêm nay Ninh Úc trở về rồi hỏi lại hẳn.
Nàng ngoảnh đầu nhìn về phía đường đi, ngựa xe qua lại tấp nập, đúng lúc nàng không biết nên đi về hướng nào thì một bé trai chạy tới.
“Tỷ tỷ… có một đại ca chờ tỷ ở quán ăn Hoàn Hương!”
Ninh Tương Y mỉm cười xoa đầu đứa trẻ, cho cậu nhóc một ít tiền rồi đi tới quán ăn Hoàn Hương. Trên đường vẫn cảm thấy ngờ vực, xem ra Ninh Giác không sao, nhưng chiều nay còn tổ chức yến tiệc coi mắt cho hắn ta, bây giờ hắn ta lại chạy đến đây là có ý gì?
Ôm một bụng nghi hoặc, nàng vừa vào thì được dẫn tới sương phòng trên tầng cao nhất, lúc nàng bước vào, dương như Ninh Giác đã đợi rất lâu rồi…
“Thái tử ca ca?”
Ninh Tương Y để nón mành sang một bên, đi đến bên cạnh cửa sổ, đúng lúc Ninh Giác quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Tương Y, hai mắt phát sáng!
“Y Nhi…”
“Huynh vội vã tìm muội như vậy là có chuyện gì gấp sao?”
Ninh Tương Y có chút tò mò đi tới nhìn thử, phía dưới là con đường, không ít người qua lại, nhưng cũng chẳng có gì có thể ngắm.
Ninh Giác không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ về phía đôi vợ chồng buôn bán nhỏ ở đối diện.
“Đã từng ăn bánh ngọt Liễu Sơn Gia chưa? Vợ chồng họ buôn bán ở đây cũng khoảng hai mươi mấy năm rồi.”
Ninh Tương Y cảm thấy rất kỳ lạ, nàng nhìn Ninh Giác, phát hiện hôm nay hắn ăn mặc vô cùng chỉn chu, trường bào màu xanh nhạt cùng với trâm bạc làm nổi bật dung nhan tuấn tú vô cùng xuất chúng của hắn, cười lên một cái như hoa nở khắp phòng, đúng là
công tử như ngọc.Ninh Tương Y lắc đầu: “Chưa từng…” Thường ngày Ninh Úc không cho nàng ăn những thứ đồ ăn của tiểu thương bày bán, quản lý rất nghiệm.
Ninh Giác cười cười, lại nói: “Bọn họ lấy nhau từ khi còn trẻ, hai mươi mấy năm qua chỉ có nhau, tình cảm rất tốt, cũng là một câu chuyện tình đẹp trong kinh thành.” Thấy Ninh Tương Y nghe say mê, hằn thấp giọng, thản nhiên nói:
“Bọn họ cũng là anh em họ”
Những lời này bỗng dưng khiến cho Ninh Tương Y hồi hộp.
Ninh Giác không chờ nàng có thời gian kịp phản ứng thì đã kéo nàng ngồi xuống một bên phản. Phòng này cũng thật lạ, ngoại trừ chiếc phản thì chỉ có một cái đệm, thậm chí ngay cả ghế cũng không có.
Ngồi gần nhau như thế, Ninh Tương Y cảm thấy không quen, nàng miễn cưỡng cười nói:
“Thái tử ca ca còn chưa nói tìm muội có việc gì? Chẳng lẽ chỉ để thảo luận hôn nhân nhà người ta? Hôn nhân giữa anh em họ như vậy không phải rất bình thường sao?”
Ninh Giác nghe vậy thì nhìn nàng, cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy. Anh em họ kết hôn cũng là chuyện thường, nhưng… cùng cha khác mẹ thì sao?”
“Thái tử ca ca!”
Ninh Tương Y trừng mắt, đột nhiên có chút sợ hãi nhìn hắn ta: “Thái tử ca ca đừng quên, buổi chiều còn có yến tiệc, huynh nên trở về cung đi.”
Ninh Giác khẽ cười.
Việc này thì có gì mà đáng cười? Ninh Tương Y nhìn hắn đầy cảnh giác.
Thấy hắn cười càng lúc càng chua chát, khuôn mặt anh tuấn đó có chút tái nhợt, ảm đạm, cuối cùng buồn rầu nhìn nàng một cái.
“Nhưng huynh không muốn ai cả, chỉ yêu muội muội cùng cha khác mẹ, như vậy… huynh nên làm như thế nào mới phải?”
Vốn dĩ tưởng rằng nói ra lời này rất khó, nhưng khi nói ra được rồi thì Ninh Giác cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm…
Hắn nắm lấy tay Ninh Tương Y, tới gần nàng, có lẽ có thể ngồi gần nàng hơn một chút, người cũng dễ chịu hơn một chút… Mười tám năm, hắn chưa từng nôn nóng muốn một người như vậy…
Ninh Tương Y cho rằng mình nghe nhầm, miệng há ra rồi lại khép vào, hoàn toàn không dám tin.
“Thái tử ca ca… Huynh, huynh có biết mình đang nói gì không?”
Ninh Giác thích nàng?! Đừng đùa chứ! Ninh Tương Y vừa nghĩ như vậy thì toàn thân bất giác run rẩy… Kiếp này, nàng chỉ coi Ninh Giác như ca ca, không phải hắn vẫn luôn là một ca ca tốt sao?
Trong khoảnh khắc nàng ngây người, cuối cùng Ninh Giác cũng không kiềm chế được mình, nghiêng người về phía trước, đột nhiên đè nàng xuống phản, hơi thở càng ngày càng nóng dần lên!
Hắn đã muốn làm như vậy từ lâu! Áp mình lên người Ninh Tương Y, nhìn nàng ở dưới người mình, gần trong gang