Ninh Giác nghe được tin Ninh Úc rời đi thì đầu tiên là hốt hoảng đứng dậy! Sau đó nghĩ tới điều gì… Hắn suy tư, chậm rãi ngồi xuống lại rồi cười lạnh lùng.
“Đi cũng tốt.”
Nếu như Ninh Úc tùy tiện tìm một nữ nhân khác, mặc dù không có được như mong muốn nhưng cũng đủ rồi. Nếu như Ninh Úc về tìm Y Nhi… Với tính cách của Y Nhi thì hắn không chỉ không thể được như ý muốn mà Y Nhi cũng sẽ bắt đầu ghét hắn.
Còn hoàng hậu không khỏi giật mình khi nghe thấy cung nhân hồi bẩm nói Ninh Úc giết chết một cung nữ rồi xuất cung. Bà ta đến xem xét thi thể, phát hiện là một cung nhân trước kia không hiểu sao lại được Ninh Giác coi trọng, bây giờ lại chết ở đây, như vậy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Giác Nhi!
Trong lòng bà ta rất nghi ngờ, cuối cùng đi tới Đông cung của thái tử.
Lúc này đã chạng vạng tối, Ninh Giác đã thức dậy, ngồi trên giường uống canh giải rượu, nhìn thấy hoàng hậu đến mà không đứng dậy cũng không hành lễ, thậm chí mắt còn không thèm liếc bà ta một cái.
Vẻ mặt hoàng hậu có hơi nghiêm túc, cho người hầu lui hết, đi tới.
“Giác Nhi…”
Bà ta muốn nói lại thôi: “Con muốn cưới con gái của nhà họ Diệp thật hay sao?”
Ninh Giác cúi đầu, rũ mi mắt xuống, vẻ mặt không rõ ràng tiếp tục uống một ngụm canh.
“Không phải mẫu hậu nói nàng ta là đối tượng liên hôn thích hợp nhất sao?”
“Đúng là thế.” Hoàng hậu sợ hắn đột nhiên đổi ý thôi.
Bà ta ngồi xuống bên cạnh Ninh Giác, biết rõ không nên hỏi, nhưng lại không thể không hỏi.
“Hôm nay… Y Nhi nói như vậy?”
Đột nhiên nghe tới tên của Ninh Tương Y, bàn tay Ninh Giác siết chặt lại! Những đốt ngón tay nắm lấy bát sứ trở nên trắng bệch, mặt cũng càng tái nhợt!
Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát canh giải rượu! Cơn đau nhức đến ngạt thở khiến cả người hắn tế dại, hắn ngồi lặng thật lâu mới bình phục lại, cuối cùng hơi run rẩy nói một câu.
“Nàng ấy chúc con sớm sinh quý tử”
Lúc nói những lời này, có vẻ như hắn đang cười, thế như cái bát kia dường như sắp bị hắn bóp nát! Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bất an của hoàng hậu, nói khẽ.
“Mẫu hậu đã sớm biết kết quả là như vậy đúng không?” Nhưng vẫn giật dây để hắn đi, chẳng qua là để hắn có thể nhìn rõ hiện thực thôi.
Hoàng hậu bị hắn nói như vậy, gương mặt trắng bệch: “Mẫu hậu… Cũng chỉ là vì tốt cho con.”
“Vì con?” Ninh Giác cười, nhẹ nhàng đặt bát sứ lên bàn trà bên cạnh giường, lặp lại mấy chữ này: “Vì con. Đúng thế. Các người cũng là vì con, vẫn luôn là vì con…”
Đột nhiên hắn đánh tay lật đổ cả bàn trà! Chỉ nghe “rầm” một tiếng, ấm chén nát bét, hành động đột ngột của hắn làm cho hoàng hậu giật nảy mình, đứng lên, vừa muốn nói gì, lại đụng phải ánh mắt đáng sợ kia của Ninh Giác, bà ta không nói nổi một chữ.
“Mẫu hậu!” Hắn gọi một tiếng đau sâu sắc, khóe miệng khẽ nhếch, giống như đang cười nhạo.
“Các người luôn mồm vì con. Nhưng rốt cuộc các người có biết con muốn gì không?” Hắn nhìn lòng bàn tay của mình một chút, ban ngày, cái tay này còn vuốt ve bờ môi của Ninh Tương Y, sờ lấy gương mặt của nàng, thế nhưng cũng chỉ đến mức ấy!
Hắn nhắm mắt lại, đau đớn bị thương không cùng!
“Thứ con muốn! Từ đầu đến cuối chỉ có Ninh Tương Y!”
Hoàng hậu bị hẳn hét vào mặt như vậy, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại. Xưa nay Ninh Giác chưa từng như thế, hắn luôn kiên Đột nhiên nghe tới tên của Ninh Tương Y, bàn tay Ninh Giác siết chặt lại! Những đốt ngón tay nắm lấy bát sứ trở nên trắng bệch, mặt cũng càng tái nhợt!
Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát canh giải rượu! Cơn đau nhức đến ngạt thở khiến cả người hắn tê dại, hẳn ngồi lặng thật lâu mới bình phục lại, cuối cùng hơi run rẩy nói một câu.
“Nàng ấy chúc con sớm sinh quý tử.”
Lúc nói những lời này, có vẻ như hắn đang cười, thế như cái bát kia dường như sắp bị hắn bóp nát! Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bất an của hoàng hậu, nói khẽ.
“Mẫu hậu đã sớm biết kết quả là như vậy đúng không?” Nhưng vẫn giật dây để hắn đi, chẳng qua là để hắn có thể nhìn rõ hiện thực thôi.
Hoàng hậu bị hắn nói như vậy, gương mặt trắng bệch: “Mẫu hậu… Cũng chỉ là vì tốt cho con.”
“Vì con?” Ninh Giác cười, nhẹ nhàng đặt bát sứ lên bàn trà bên cạnh giường, lặp lại mấy chữ này: “Vì con… Đúng thế… Các người cũng là vì con, vẫn luôn là vì con…”
Đột nhiên hắn đánh tay lật đổ cả bàn trà! Chỉ nghe “rầm” một tiếng, ấm chén nát bét, hành động đột ngột của hắn làm cho hoàng hậu giật nảy mình, đứng lên, vừa muốn nói gì, lại đụng phải ánh mắt đáng sợ kia của Ninh Giác, bà ta không nói nổi một chữ.
“Mẫu hậu!” Hắn gọi một tiếng đau sâu sắc, khóe miệng khẽ nhếch, giống như đang cười nhạo.
“Các người luôn mồm vì con. Nhưng rốt cuộc các người có biết con muốn gì không?” Hắn nhìn lòng bàn tay của mình một chút, ban ngày, cái tay này còn vuốt ve bờ môi của Ninh Tương Y, sờ lấy gương mặt của nàng, thế nhưng cũng chỉ đến mức ấy!
Hắn nhắm mắt lại, đau đớn bi thương không cùng!
“Thứ con muốn! Từ đầu đến cuối chỉ có Ninh Tương Y!”
Hoàng hậu bị hắn hét vào mặt như vậy, một lúc lâu sau vẫn chưa
hoàn hồn lại. Xưa nay Ninh Giác chưa từng như thế, hắn luôn kiên cường, dịu dàng, gánh vác tất cả hi vọng của mọi người, chưa từng nói một tiếng khổ, kêu một tiếng mệt mỏi! Thế nhưng vào lúc này… Hắn lại vì một người mà hét vào mặt bà