Lúc này vạt áo nó bung ra, mái tóc đen như mực xoã trên vai, xương đòn vừa trắng vừa đẹp, dáng vẻ lạnh nhạt trông có vẻ tuỳ ý lại quyến rũ. Hay cho một tên tiểu yêu nghiệt, chẳng qua bây giờ còn nhỏ, không biết đợi đến khi trưởng thành sẽ còn tai ương đến mức nào.
Ninh Tương Y cười hì hì: “Nếu đệ dám cù lét ta thì ta sẽ dở sạch cái Hàn Xuân uyển của đệ, làm đệ không có chỗ để về!” Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ấm áp từ người nàng giữa hai chân, Ninh Úc nheo nheo mắt, cười khẽ nói: “Nếu vậy thì e chỉ còn cách chen giường với tỷ rồi, hoàng tỷ phải giữ đệ lại đấy.”
Nào ngờ Ninh Tương Y hoàn toàn không sợ: “Tới đây đi, đúng lúc tỷ ôm chăn thấy chẳng đã tay gì cả!” Câu nói của nàng làm Ninh Úc không biết phải trả lời thế nào, mặc dù nó thông minh khéo léo nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ, không mặt dày được như Ninh Tương Y.
Đùa giỡn một hồi, đến lúc Ninh Tương Y ngồi dậy đã là giờ trưa, Ninh Úc cực kỳ bất lực với việc này nhưng cũng không làm gì được nàng.
Thấy nàng rửa mặt, chỉ dùng tay tát nước một cách lung tung và tùy tiện, giọt nước lóng lánh rơi trên gương mặt trắng trẻo của nàng, làn da mềm mạo nõn nà, cô gái đang trong tuổi lớn, đã dần thấy được tương lai nàng sẽ trông như thế nào.
Ninh Úc chưa kịp lấy lại tinh thần thì Ninh Tương Y đã thấy táo trong vườn chín rồi, còn chưa ăn cơm đã đòi leo cây hái táo, tiếng cười của nàng lẫn với âm thanh nhẹ nhàng khuyên nhủ của Hinh Nhi là phong cảnh náo nhiệt nhất trong chốn lãnh cung.
Ninh Úc đang luyện chữ trong sân lắc lắc đầu, có vẻ như muốn chuyên tâm viết cho xong bài từ này trước bữa ăn nhưng khoé miệng lại khế cong, có lúc cũng nghĩ đến việc nếu như nó chưa bao giờ gặp gỡ Ninh Tương Y thì ở chốn lãnh cung này, có lẽ nó sẽ sống sót nhưng sẽ trở thành một người máu lạnh vô tình đúng không?
Trước khi gặp nàng, Ninh Úc luôn nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế gian này đều nợ nó, sau này nó có quyền thế rồi thì nhất định sẽ khiến những kẻ đó phải trả bằng máu, nhưng sau khi gặp nàng thì suy nghĩ tàn ác này như bị chôn vùi dưới tuyết.
Nàng muốn nó trở thành người thế nào thì nó sẽ trở nên như thế ấy, nếu nàng không thích mặt thô bạo độc ác của nó thì bỏ những thứ đó đi là được, đơn giản thế thôi.
Tâm trạng Ninh Úc tĩnh lặng, viết nốt chữ cuối cùng.
Đáng tiếc rằng ngày tháng yên bình không thể dài lâu, Ninh Úc không biết bởi vì sự hiện diện của người thân nên nguy hiểm sẽ dần kéo đến.
Cuộc đời nó đã được định sẵn phải bước đi trên con đường đẫm máu và chết chóc, nhưng chỉ cần có Ninh Tương Y đồng hành, nó sẽ xem tất cả mọi thứ trên con đường đó như phong cảnh.
“Nương nương, tướng gia sai người truyền lời rằng Trấn Tây Vương phái con trai là Lý Trường Phong đến mừng thọ thái hậu, đã lên đường rồi.”
Một nữ tử cao quý vấn tóc như mây, thân mặc phượng bào đang nằm nghiêng người nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường phượng, nghe thấy giọng của đại cung nữ tâm phúc bên mình thì chăm chậm mở mắt, khoảnh khắc bà ta mở mắt, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
“Bao năm nay, vị Trấn Tây Vương này cũng xem như có tâm rồi, phái nhiều người đến như vậy đều bị bổn cung chặn hết, nếu không phải Trấn Tây Vương không thể hồi kinh, thì người đến hôm nay sẽ không phải là con trai hắn.”
Đại cung nữ đứng một bên không dám trả lời, hoàng hậu nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: “Đứa trẻ trong lãnh cung ra sao rồi?” Nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn chưa nghe được tin đứa trẻ kia đã chết, nghĩ chắc cho dù còn sống thì cũng là một con sâu rụt rè đáng thương, nay cũng xem như có dịp cần dùng đến.
Đại cung nữ ngập ngừng trong phút chốc rồi nói: “Mấy năm trước sau khi vị công chúa trong lãnh cung đó tỉnh lại thì trở nên cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, còn nghe nói nàng đã bắt cửu điện hạ về làm người hầu, rất nhiều người nghe được nàng công chúa đó không đánh thì cũng là mắng điện hạ, thường xuyên nhìn thấy cơ thể cửu điện hạ toàn vết thương, mà không ai dám quản lý lãnh cung, có lẽ là sống không tốt lắm.”
Không ai biết đây là kỹ năng thực chiến mà Ninh Tương Y huấn luyện cho Ninh Úc, cố ý đánh cho người khác thấy.
Hoàng hậu nghe xong thì mím môi cười gẵn vài tiếng, đôi mắt phượng dài hẹp hơi hơi nheo lại: “Suýt thì quên mất đứa con của Tuyết phi, bây giờ hai đứa trẻ này một đứa điên cuồng