Ánh mắt u ám đó rơi vào trên khuôn mặt hơi tủi thân của Ninh Tương Y, hơi đáng thương, hoàng tỷ còn chưa ăn cơm, không vội. “Nếu như hoàng tỷ biết cách làm thì cứ nói cho đệ, chỉ cần thế gian này có thể làm được, đệ nhất định sẽ làm cho tỷ ăn.”
Nói rồi, hắn lại gắp miếng thịt cá bỏ vào đĩa nàng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta ăn món này trước đi, được chứ?”
Giọng dỗ trẻ con này của hắn khiến Ninh Tương Y có dũng khí hơn, nàng cố ý bất mãn hừ một tiếng, nói. “Tỷ không thèm ăn thứ như vậy, tỷ không ăn!”
Ninh Úc thấy nàng giận dỗi, không khỏi thở dài. “Tỷ không ăn sao được chứ?” Tỷ không ăn sao đệ ăn được? Đói lâu quá, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”
Ninh Tương Y không dám nhìn hắn, sau cùng quay đầu thấp giọng nói: “Nếu như đệ không cho tỷ thuốc giải, tỷ sẽ tuyệt thực!”
Lần này như đột nhiên chạm phải vảy ngược của thiếu niên, khiến đôi mắt hắn nheo lại nguy hiểm. Tán Công đan chỉ có tác dụng một tuần, vậy mà nàng lại nôn nóng muốn thuốc giải như vậy, có phải là vì muốn rời khỏi hẳn không?
Không! Hắn không cho phép! “Hoàng tỷ, nếu tỷ không ngoan ngoãn ăn cơm, đệ phải dùng đến sức mạnh đấy..”
Ninh Tương Y cứng cổ, trừng mắt với hẳn: “Tỷ không ăn, tỷ tuyệt thực đấy! Đệ làm gì được tỷ?”
Nàng không tin Ninh Úc dám đánh nàng sao!
Ai ngờ Ninh Úc chỉ cười nhẹ một tiếng, ánh sáng trong mắt lập tức xoay chuyển, khiến Ninh Tương Y nhìn mà ngây người.
Hắn gắp miếng đậu hũ bỏ vào trong miệng, đột nhiên đưa tay giữ chặt gáy
Ninh Tương Y cho nàng ăn từ môi nàng!
Răng môi phút chốc triền miên, âm thanh cũng trở nên khàn đặc. “Nếu như tỷ không ăn, đệ không thể làm gì khác hơn là… cho tỷ ăn như này.”
Một câu nói khiến Ninh Tương Y trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng, đồng thời trong lòng cuộn trào cơn giận! Ninh Úc, sao hắn dám làm như vậy?! Nhưng dù sao nàng cũng không phải người lấy trứng chọi đá, cắn răng chịu đựng, vội vàng cầm đũa ăn ào ào cho hả giận!
Ăn nhiều chút cũng tốt, lát nữa phải nhìn kỹ đồ trong không gian, nàng phải bỏ chạy mới được!
Thấy Ninh Tương Y ngoan ngoãn như thế, Ninh Úc có chút tiếc nuối, hắn liếm bờ môi của mình, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Ninh Tương Y, trong lòng hắn ngứa ngáy, sinh ra khao khát.
Không thể chờ nữa, hôm nay, hắn phải chiếm lấy nàng hoàn toàn!
Hắn nghĩ kĩ rồi, ở thời đại này, nữ tử đã trao thân cho ai thì trừ phi chết, còn thì chỉ có nước gả cho người đó, mà hoàng tỷ không phải người sẽ chọn cái chết… Cho nên hắn có được nàng rồi, dù nàng có độc lập đến đâu, lợi hại cỡ nào, hẳn là cũng không thể đi trái lại truyền thống thế tục…
Về phần người thân hay không, hắn đã sớm ném lên tận chín tầng mây rồi. Hắn có thể thay đổi thân phận khác cho Ninh Tương Y, không ở kinh thành được nữa thì đất phong, sau đó sống với nàng ở đó cả đời.
Suy nghĩ này khiến trái tim hắn nóng lên, vội uống một ngụm canh, không dám nhìn nàng nữa.
Trong lòng lại nhụt chí thở dài.
Hoàng tỷ… nàng không thích hơn chút nào sao?
Hắn nhìn tay mình… Rõ ràng ngoại hình của hắn không tệ, năng lực cũng không tệ, hơn nữa hắn có lòng tin, hån sẽ càng ngày càng ưu tú, sẽ vượt mọi nam nhân trên thế gian này, lại còn ở chung sớm chiều với hoàng tỷ…
Vì sao hắn yêu nàng như vậy, nàng lại không hề có cảm giác với hắn?
Hoàng tỷ… rốt cuộc nàng thích nam nhân thế nào? Hắn tin rằng chỉ cần nói cho hắn biết, hắn tuyệt đối sẽ trở thành dáng vẻ nàng thích, còn làm tốt hơn nữa kìa!
Nhưng vừa nghĩ vậy, lại cảm thấy mình càng tham lam hơn…
Lúc trước, chỉ cần nàng có thể ở bên hắn là hắn đã thỏa mãn rồi… Về sau, có thể ngẫu nhiên có chút tiếp xúc cơ thể để giải khát, hắn cũng thỏa mãn…
Nhưng càng về sau hắn lại cảm thấy, nếu có thể thân mật hơn một chút, thường xuyên ôm hôn, hắn đã thỏa mãn rồi. Nhưng hôm nay, hắn đã làm