Lúc ở lãnh cung, hoàng tỷ từng kể cho hắn một câu chuyện triết lý.
Hắn còn nhớ rõ…
Buổi chiều mùa hè, nàng cầm quyển sách rất đẹp, cười ngoắc tay bảo hắn đang luyện võ đi đến.
Nắng hôm đó rất đẹp, nàng ngồi trên ghế xích đu hẳn tự mình làm cho nàng, bóng cây loang lổ trên khuôn mặt trắng muốt của nàng, bên tai là tiếng ve kêu chim kêu.
Chờ hắn đi tới, nàng mỉm cười chỉ vào một đoạn hắn nhìn không hiểu. “A, kể cho đệ cái này hay lắm”
Một người nói với lão hòa thượng: “Ta không buông bỏ được một số việc, không buông bỏ được một số người”
Hòa thượng nói: “Không có thứ gì không buông bỏ được.”
Người kia nói: “Những người và việc này rất quan trọng, biết rõ không thể tiếp tục, nhưng ta không sao buông xuống được”
Hòa thượng bảo hẳn cầm một chén trà, sau đó đổ nước sôi vào, đổ đến khi nước tràn ra. Người kia bị bỏng đến, lập tức buông lỏng tay.
Hòa thượng kịp thời nói: “Trên thế giới này không có người hoặc việc nào không bỏ xuống được, bị đau đớn, người tự nhiên sẽ buông tay “Con người vốn tham lam, có được rồi dĩ nhiên không nỡ buông xuống, dù nó đã biến thành gánh nặng. Nhưng nếu bỏ được, ai biết buông bỏ nhất thời có phải là vì ngày sau thu được những gì tốt đẹp hơn không?”
Câu cuối cùng, không biết là trên sách viết, hay là hoàng tỷ ngẫm ra, hắn cứ cảm thấy khi nàng nói đến hai chữ buông bỏ, trên gương mặt non nớt như hắn có ánh mắt cực kỳ tang thương, không phù hợp chút nào. “Nói như vậy, hoàng tỷ có buông không?”
Ninh Úc còn nhỏ hơi khó hiểu: “Nếu là người và việc cực kỳ quan trọng, tại sao lại phải buông? Cũng bởi vì đau rồi sao?”
Ninh Tương Y khẽ nhướng mày nhìn hắn: “Đã đau đến mức buông ra, vậy dĩ nhiên là rất rất đau rồi, là nỗi đau mà người thường không thể nào hiểu được, giống như đệ vẫn đang kiên trì, nhưng tất cả mọi người lại đứng ở phía đối lập với đệ, như bị thể tục ruồng rẫy, vĩnh viễn không được hiểu cho…”
Hình như nàng cảm thấy lời như vậy mà nói cho Ninh Úc mới bảy tuổi nghe là hơi kỳ cục, thế là đổi sang cách nói khác. “Có đôi khi con người sẽ đau khổ vì một số người, một số việc, loại cảm giác này như đao kiếm xuyên tim, cũng như ngũ mã phanh thấy..” Nàng hơi điên rồ, vậy mà còn hỏi hắn: “Nếu như là đệ, có người có chuyện đã trở thành gánh nặng của đệ, như chén nước sôi đó, nó khiến đệ đau đớn, đệ có buông không?”
Ninh Úc còn nhỏ không trả lời, hån cho rằng Ninh Tương Y nói đúng, lại như nói sai.
Mà bây giờ, lao đi trong tiếng nổ ầm ầm, trong đầu hắn lại chợt nhớ tới ký ức này.
Hơn nữa hắn cũng có thể cho ra câu trả lời rõ ràng.
Đó chính là, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay!
Cho dù là gánh nặng, cho dù là địch với tất cả mọi người! Cho dù bàn tay cầm chén sẽ bỏng nước sôi, hắn cũng sẽ không buông!
Chẳng phải đã nói là người cực kỳ quan trọng sao!
Hơn cả tính mệnh, thì sợ gì đau khổ?!
Ninh Tương Y tốn rất nhiều sức mới cắt đuôi được những kẻ đó, nhanh chóng chạy về hướng khác, lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu ra tình cảnh của nàng.
Trong khoảng thời gian này nàng được Ninh Úc che chở quá tốt, đến mức nàng coi nhẹ áp lực mình mang tới, mà cơn gió lạnh thấu xương thổi khiến suy nghĩ của nàng rõ ràng hơn.
Hoàng đế vừa thương vừa sợ nàng, nàng chết rồi, có lẽ ông ta có thể tha cho nàng, thậm chí còn có thể nhớ về nàng, nhưng nàng còn sống, sẽ chỉ khiến ông ta đứng ngồi không yên, đêm không thể say giấc!
Thái tử, vừa yêu vừa hận nàng! Yêu mà không được, hận sẽ dần sâu, hận thù có thể khiến con người ta vặn vẹo, làm ra những hành động trái với tâm ý, cho nên… Hắn vội vàng kết hôn, thậm chí, sẽ còn làm ra chuyện đáng sợ hơn! Mà điểm xuất phát của những hành động đó có khả năng chỉ là để còn nhìn thấy nàng ở ở kinh thành.
Còn kẻ thì khác, ví dụ như Long Hương Hương, bọn chúng muốn có được vũ khí trong tay nàng, sau đó giá họa cho Ninh Úc, một mũi