Vừa ngồi dậy, chân Tiêu Uyên mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, vì phòng ngừa hắn chạy trốn, những kẻ đó ra tay cũng mạnh thật đấy.
Bây giờ hắn nên làm gì? Người của hắn đều ở bên ngoài chờ, một mình làm sao có thể chạy thoát được?
Lúc này, cửa cọt kẹt mở ra, một dáng người cao to đi đến, Tiêu Uyên khó có thể tin nhìn hắn t, hai mắt trừng rất lớn! … Tất cả là thật, phụ vương của hắn, tặng con trai ruột của mình cho một tên nam nhân!!
Nhìn thấy Tiêu Uyên ngồi dưới đất, trên người chỉ phủ chiếc chăn, trừ cái đó ra, không còn một mảnh vải, tóc đen xõa tung, làn da trắng trẻo và dung nhan tinh xảo được ánh đèn tô điểm, đẹp không giống người thường!
Lỗ Tra vốn u ám thấy vậy bỗng nhiên giật mình, lộ ra ánh mắt gấp gáp mà nóng rực. “Vương gia… rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Tiêu Uyên chịu đựng da đầu tê dại, cố gắng để mình tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu ra sức nói: “Bất kể… Phụ hoàng tin vào lời sàm ngôn của ai… Dù gì ta cũng là hoàng tử của Ngọc Hành!” Cho nên ngươi không thể làm như thế làm như vậy tương đương với chà đạp nước Ngọc Hành, vì sao phụ hoàng lại ngu xuẩn như thế!
Ai ngờ Lỗ Tra nghe vậy cười ha hả, hắn ta đi mấy bước đến trước mặt Tiêu Uyên, tham lam quan sát hắn từ trên cao. “Ngươi còn chưa biết đúng không, chính bởi vì thân phận hoàng tử tôn quý của ngươi, ta vì có được người mà bỏ ra cái giá một ngàn con tuấn mã! Nữ tử tầm thường chỉ có giá một con ngựa thôi, phụ hoàng ngươi đúng là bán ngươi với giá tốt đấy!”
Không… Đây không phải sự thật, sao lại thế được?
Không đợi Tiêu Uyên tiêu hóa xong, Lỗ Tra đã cúi người nâng cằm hắn lên, hai mắt nhìn hắn chằm chằm, lộ ra ánh mắt như sói. “… Thật đúng là mỹ nhân tuyệt sắc… khuôn mặt này của ngươi đáng đời bị đè bên dưới! Ta mới gặp người một lần đã không nhịn nổi…”
Hắn ta nói rồi hếch người, dáng vẻ đó thật sự hạ lưu đến cực điểm! “Buông… ta ra.”
Tiêu Uyên cắn đầu lưỡi, để cho mình tỉnh táo, cả người hắn bất lực không phản kháng được, nhưng vẫn nhìn chằm chằm hắn ta! “Một ngàn con ngựa, ta… trả lại cho ngươi. !” Đúng vậy, dù hắn táng gia bại sản cũng sẽ trả lại cho hắn ta! Chỉ cần hắn ta buông hắn ra!
Lỗ Tra nghe vậy cười dâm tà, thú vị quan sát hắn: “Vậy sao được, nhiều ngựa đến đâu… cũng không bằng con ngựa là ngươi đấy…”
Hắn ta nói xong trực tiếp nhấc hắn lên, ném lên giường!
Nhục nhã! Nhục nhã vô tận châm bỏng thần kinh của hắn như ngọn lửa! Hắn cho rằng hắn đã hoàn toàn buông bỏ mặt mũi và tôn nghiêm, song không ngờ ông trời vẫn cho hắn một đòn đẫm máu, khiến hắn bị giẫm sâu vào bùn!
Mặt Tiêu Uyên đỏ lên, cơ mặt đang run rẩy! Hắn không tin, đây không phải sự thật!
Sao hắn lại bị vậy được! Sao lại bị một tên nam nhân ghê tởm lên giường được!!
Lỗ Tra thấy Tiêu Uyên ra sức giãy dụa trên giường, cơ bắp căng cứng đó, khuôn mặt đỏ bừng, còn có cánh môi gần như sắp cắn chảy ra máu, không cái nào không khiến máu trong người hắn sục sôi!
Hắn ta thích nhất dạy dỗ và chinh phục kẻ không nghe lời! Tiêu Thắng đã cho hắn ta một vưu vật lớn rồi!
Đáng tiếc, vưu vật này hắn ta chỉ có thể hưởng dụng một lần rồi phải giết chết, thật sự quá đáng tiếc!
Lỗ Tra vừa chậm rãi cởi y phục, vừa nghĩ.
Mà Tiêu Uyên tốn sức lùi vào góc, oán hận trừng Lỗ Tra! Không… dù hắn chết cũng không có khả năng khuất phục một nam nhân!
Trong nháy mắt Lỗ Tra đè xuống, Tiêu Uyên nhắm mắt lại muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng hắn không để ý đến một điểm, đầu lưỡi rất có tính bền dẻo, sức bây giờ của hắn không cắn đứt được!
Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh giường, cảm nhận được hắn thật sự bị một tên nam nhân buồn nôn đè lên người! Cuối cùng đôi mắt xinh đẹp đó trở nên tuyệt vọng, hắn đột nhiên hận mình sinh ra có khuôn mặt như vậy, hận mình sinh ra ở nơi như thế này!
Rốt cuộc là vì sao, rõ ràng trong lòng hắn luôn có hi vọng, luôn cố gắng để sống, sao lại gặp phải cảnh này, vì sao?!
Thế giới này khiến hắn chán ghét.
Đột nhiên, Lỗ Tra rên một tiếng ngã xuống, Tiêu Uyên kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Ninh Tương Y xuất hiện trước mặt hắn như kỳ